Chủ nhật – Tháng 11: Nắng nhẹ. Gió nhẹ. Se lạnh.
Hãng phim nơi Diệp Anh làm việc, lần nào cô tới, cũng có cảm giác như bản thân đang bước vào một thước phim kinh dị.
Con đường hẹp không một bóng nhà dẫn tới một cánh cổng sắt hoen gỉ. Tiến thêm vài bước, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lạ mặt, lùm xùm trong chiếc áo phông trắng đã ngả màu. Miệng vẫn không rời điếu thuốc, ông ta ghé sát mặt vào cửa, liên tiếp hỏi như đang thẩm vấn người đối diện: Ai? Đi đâu? Làm gì?... Tất cả chỉ kết thúc khi ông ta đằng hắng, uể oải kéo chiếc chốt dài qua bên. Tiếng ken két cứa vào thính giác.
Diệp Anh vốn nóng tính, lại thiếu kiên nhẫn nhưng cũng phải nín nhịn. Vì cô hiểu muốn tới được phòng giám đốc phải qua được cửa bảo vệ, muốn ngẩng đầu trước nhất phải cúi đầu. Tiền vào hay ra, những người làm việc bên trong tòa nhà đều hưởng lợi. Duy chỉ có bảo vệ, lương chừng đó vẫn phát hàng tháng, khách vào hay ra, họ lại phải tốn sức lực mở cổng, có lẽ vì thế mà hạch sách là chuyện có thể thông cảm. Tất cả những suy ngẫm này Diệp Anh đã đúc kết được trong lúc chăm chú nhìn và đếm số mụn ruồi quanh mép của ông ta.
Cổng mở ra, cô chậm chạp bước vào. Hành lang tối và dài. Cửa sổ hình vòm bụi bám dày. Những cây leo màu xanh xám lấp kín khoảng tường đổ nát. Một phần mái nhà bị cháy xém. Đó là hậu quả từ một vụ hỏa hoạn nhỏ xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-toi-da-thay-doi-nhu-the-day/110304/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.