Cự dực (đôi cánh lớn) của Trọng Diễm giữa trời đêm tựa như hai thanh loan đao. Mặc Xá Lý trầm mặc cưỡi trên lưng rồng, trong lòng ôm Tần Vân đã mê man, nhiệt độ cơ thể hắn hơi cao, băng vải trên mười đầu ngón tay thấm đầy vết máu. Hoàng đế trẻ cau mày, dùng áo choàng bọc đối phương lại chặt hơn.
Hình ảnh 3D của Scart xuất hiện trên đài thông tin, vẻ mặt gã có chút bất đắc dĩ:
“Bệ hạ, đã qua 72 giờ, Berlin phu nhân đang ở trong thư phòng chờ ngài.”
“Lâm Đống Lương đâu?” – Mặc Xá Lý trầm mặc trong chốc lát mới hỏi.
“Thân thể cậu ấy không tốt lắm.” – Scart thở dài – “Vừa mới ngủ.”
Mặc Xá Lý dùng ánh mắt vô cùng không tín nhiệm mà nhìn tướng quân nhà mình, lại không truy cứu gã. Y thu hồi chỉ lệnh mở phòng huấn luyện nửa tiếng sau, ôm ngang lấy Tần Vân:
“Giúp ta gọi bác sỹ chuyên Dẫn đường. chiếu cố hắn cho thật tốt.”
Scart cởi quân mạo (mũ quân đội) hơi hơi khom lưng, cung kính nói:
“Tuân mệnh, bệ hạ.”
Berlin bất luận ở nơi nào, vào khi nào đều ăn mặc nghiêm cẩn đến cơ hồ bản khắc, cả năm trên người cũng chỉ có hai loại, không váy xám thì là váy đen. Cho nên mỗi lần Tristana nhìn thấy bà đều nhịn không được mà cảm giác có phải mình đã mắc chứng mù màu hay không.
Bà thanh thản ngồi trong thư phòng Mặc Xá Lý phẩm trà, không có bất kì ý kính sợ nào đối với thượng vị giả (người có địa vị cao hơn mình). Về mặt nào đó mà nói, bà đích xác là nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh/42366/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.