Dưới môi trường không trọng lực, cơ thể Tần Vân nháy mắt liền bị dòng khí xung quanh đánh bay. Mặc Xá Lý cầm dây thừng đem hắn kéo về bên cạnh, ý bảo hắn ôm chặt lấy mình.
Tần Vân giống như bạch tuộc treo trên người Mặc Xá Lý:
“Giữ… giữ chặt ta a!”
“Hiện tại phát xuân cái gì!” – Biểu tình Mặc Xá Lý cổ quái đè gáy hắn lại – “Chờ tháo mặt nạ dưỡng khí lại hôn.”
Tần Vân: “…”
Tần Vân không dám nói mình không có ý kia, hắn bị Mặc Xá Lý nâng sau lưng, dần dần vững vàng mà bay lên, đến khi hắn muốn quay đầu lại xem hàng hạm của Trần Kiêu, Mã Kê Kê đã biến thành một chấm đen bé xíu.
“Không sai biệt lắm.”
Mặc Xá Lý buông lỏng dây thừng, kéo ra khoảng cách với Tần Vân, ý bảo Tần Vân tự mình đứng vững.
“Oa oa!” – Tần Vân cúi đầu nhìn dưới chân mình lơ lửng, biểu tình trên mặt là khó tin lại kinh hỉ.
Mặc Xá Lý kéo dài một ít sợi dây thừng buộc bên hông hai người, đề nghị:
“Chạy chạy xem.”
Tần Vân hưng trí bừng bừng thử vài cái “Bước chậm trong vũ trụ”, cảm giác hoàn toàn không có nguy hiểm liền buông tay buông chân mà tát hoan lên.
Mặc Xá Lý kéo ổn dây thừng một chỗ khác, nhìn Tần Vân trên dưới trái phải lăn lộn tạo hình, nếu bay quá xa, Mặc Xá Lý sẽ phụ trách đem hắn kéo trở về.
Chơi nửa ngày, Tần Vân phát hiện chỉ có mình hắn một người quẩy tưng bừng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh/3166586/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.