Mặc Xá Lý không nói 1 lời, quay lưng về phía Tần Vân. Không cần tới gần, Tần Vân cũng có thể cảm nhận được thịnh nộ thất khống (giận dữ không thể khống chế) của y. Kiếm của hoàng đế băng lãnh mà sắc bén, Tần Vân nhìn y nhanh chóng mà chém nát đầu 1 đám thể nhân bản.
“Cái kia… có lẽ là ảo giác.” – Tần Vân thử trấn an ý thức vân Mặc Xá Lý – “Gương mặt nhiều người phương đông khi nhắm mắt lại đều có nét tương đồng…”
Mặc Xá Lý lau lau vết máu bắn lên mặt, y không lên tiếng, tựa hồ đang đánh giá ngũ quan thể nhân bản dưới chân, sau đó nhấc lên chuôi kiếm hung hăng đâm vào hốc mắt đối phương.
Tần Vân: “…”
Mặc Xá Lý đá đá khoang giao nang trên mặt đất:
“Lại tìm xem còn có hay không, không thể bỏ qua bất kì cái nào, toàn bộ hủy đi.”
“Đại đa số chỉ là ánh mắt có điểm giống mà thôi…” – Tần Vân miễn cưỡng tìm lý do – “Diện mạo không có trọng yếu như vậy…”
“Cho nên?” – Mặc Xá Lý dùng con mắt đen bình thường theo dõi hắn – “…Ý ngươi là, có lẽ tương lai, ở trên chiến trường, ta có thể gặp được 1 thể nhân bản giống hệt ngươi phụ trợ 1 Lính gác khác?”
Tần Vân cau mày, lại nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Mặc Xá Lý cười lạnh nói:
“Đừng đùa, ngươi là độc nhất vô nhị, là thuộc về ta. Chỉ bằng Olympus cư nhiên dám phục chế thể nhân bản của ngươi, ta liền hận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh/3166583/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.