Tần Vân chuẩn bị đồ đạc muốn mang đi, Mặc Xá Lý lại lề mề lưu luyến không rời, đến cuối cùng vẫn phải đắng lòng mà đưa sắp thành lão bà đi.
“Ta cho Trần Kiêu và Tristana bảo vệ ngươi.” – Hoàng đế vẫn còn đang nhét lấy nhét để vào túi đồ Dẫn đường nhà mình – “Hai người bọn họ nhiều nhất là có chút ồn ào, nếu đánh nhau ngươi nhớ trốn xa một chút là được.”
Tần Vân:
“…Ngươi đến cùng chuẩn bị cho ta bao nhiêu lễ vật?”
Mặc Xá Lý hàm hồ trả lời:
“Tóm lại sẽ có lúc dùng đến.” – Y nhìn thoáng qua Tần Vân – “Nhớ rõ khen ta trước mặt mẹ vợ nhiều chút.”
“…” – Tần Vân nói đùa – “Nếu ngươi chịu gọi nàng là bà bà[2], nàng nhất định sẽ càng vui vẻ.”
Mặc Xá Lý một bộ ‘Ngươi làm chi cứ cố gắng vô ích’, y kề sát lại, nghiêng mặt hôn hôn môi Tần Vân, trán kề sát trán đối phương:
“Ta sẽ viết thư cho ngươi.”
Tần Vân không hiểu ra sao:
“Không phải có máy liên lạc sao… còn thấy được mặt nhau nữa.”
Mặc Xá Lý hít sâu một hơi, buồn bực nhìn hắn, nói thầm một câu:
“Thôi được rồi.”
Tần Vân: “??”
Mặc Xá Lý thô lỗ nhu nhu thái dương hắn:
“Không cho không nhớ ta.”
Đội hộ vệ hoàng gia tự mình đưa Tần Vân đến cảng đế đô, Mặc Xá Lý hạ phi thuyền trước, tại trước mắt bao người tung áo choàng lên bọc lấy Dẫn đường của mình, đem người trực tiếp từ phi thuyền ôm xuống dưới.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh/3166553/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.