Chương trước
Chương sau
Lửa đạn từ hàng hạm đế quốc xé rách biên cảnh ám trầm của Olympus, đối phương khởi động rào phòng ngự cấp một, hỏa lực lúc này lại tương xứng với đế quốc, quang vĩ[1] của phi đạn (đạn bay, tên lửa) dệt thành một cái võng ánh sáng dày đặc, Tần Vân điều khiển phi cơ né tránh quá nửa xác đạn pháo rơi lả tả trong không trung.

Thẩm Trác Phàm và Lâm Đống Lương mỗi người dẫn đầu một tiểu đội, Trần Kiêu thì mang theo đám người tinh đạo của mình cùng với Tristana hành động. Bầu trời Olympus là nơi lửa đạn tập trung nhiều nhất, trên đất bằng cũng không tốt hơn bao nhiêu, ba nhóm người bị tách ra, chỉ có thể dựa vào máy thông tin để liên lạc.

“Nơi này lớn đến quá đáng luôn.” – Chung quanh Thẩm Trác Phàm có chút ồn ào, Lâm Đống Lương nhịn không được hỏi cậu:

“Ngươi đang ở đâu thế?”

Thẩm Trác Phàm đáp:

“Hình như là cống thoát nước? Ta cũng không biết… vừa gặp được một tổ tuần tra, đã xử lý xong.”

Tristana oán giận:

“Chỗ ta nấp mới khó chịu nè, đã không có ma nào còn lạnh muốn chết.”

Thanh âm Trần Kiêu mang theo tiếu ý truyền đến:

“Ngươi lạnh a, chúng ta đây cùng nhau nhảy một điệu là hết lạnh”

Đối với chuyện hai người này lên chiến trường còn không quên liếc mắt đưa tình, Tần Vân thật sự rất câm nín. Trong tay hắn có bản đồ, nhưng đúng như Thẩm Trác Phàm nói, nơi này lớn một cách bất thường, xem bản đồ cũng không nhất định hiểu hết được.

“Phải tìm người hỏi một chút.” – Tần Vân lẩm bẩm, hắn quét một vòng chung quanh, nắm lấy cột điện hai bên nhảy lên nóc nhà, cách đó không xa có một tổ lính tuần tra đang đi tới, Tần Vân nheo mắt thấy được Bruce đang lẩn trong đó.

Thẩm Trác Phàm len lỏi trong khu vực cống ngầm và khu quản lý máy móc, cậu gặp được không ít lính canh, trốn được thì cố mà trốn, trốn không được cũng chỉ có thể tốc chiến tốc thắng, kết quả càng đi vào sâu bên trong càng phát hiện vấn đề lớn.

“Chỗ ta đang ở hình như là kho đạn.” – Thẩm Trác Phàm nấp tại một ngã rẽ, có thể nhìn thấy thấp thoáng cấu tạo bên trong, ngàn vạn ống dẫn dày đặc cắm chung một chỗ, dẫn đến rất nhiều phương hướng khác nhau.

Lâm Đống Lương trầm ngâm nói:

“Nghe đồn dưới đáy Olympus chôn đều là bom, nếu kích nổ cùng lúc mà nói, có thể hủy nửa tinh cầu như chơi.”

Thẩm Trác Phàm không đáp lại, cậu mở đèn pin ra nghiên cứu bản đồ, ánh mắt nheo lại, di chuyển theo hướng đống ống dẫn kia nối tới, biểu tình dần trở nên nghiêm trọng:

“Có lẽ… đó cũng không chỉ là lời đồn.”

Lâm Đống Lương: “?”

Thẩm Trác Phàm nói:

“Hình như ta tìm được dây dẫn nổ rồi.” – Cậu nhẹ giọng nó – “Nó thông lên phòng thí nghiệm trên mặt đất.”

Bruce che ở cửa phòng thí nghiệm, Lính gác bên cạnh gã đều bị thôi miên. Ma Tần Vân như cũ lông tóc vô thương đứng trước mặt gã, tròng mắt Dẫn đường nổi lên một tầng kim sắc nhàn nhạt, sắc mặt Bruce đại biến, theo bản năng ấn lên nút đóng cửa phòng thí nghiệm.

“…” – Tần Vân nhíu mày nhìn Bruce được một lớp bảo hộ trong suốt bao bên trong, biểu tình đối phương dần trầm tĩnh lại, thậm chí có chút đắc ý khiêu khích nói – “Tinh thần lực có mạnh hơn nữa cũng không phá nổi thứ này.” – Gã thò tay gõ gõ lên lớp màng, trào phúng cười cười – “Xem ra ngươi không có cách nào vào được phòng thí nghiệm rồi.”

Tần Vân không nói gì, hắn trầm mặc mở cái bao vác trên vai, sau đó rút ra một khẩu năng lượng cao pháo cự đại, thoải mái khiêng lên vai.

Bruce: “…”

“Ta có thể giúp ngươi thử xem.” – Tần Vân lộ ra nụ cười khiêm tốn – “Nó có đủ chắc chắn hay không.”

Mũi kiếm long lân đâm xuyên  ***g ngực Kyle, Mặc Xá Lý thở phì phò, con mắt bình thường của y mở to, còn long nhãn bên kia đã huyết nhục mơ hồ.

Trọng Diễm quỳ rạp trên mặt đất, nức nở một tiếng, muốn bò dậy lại không làm được.

Hai cánh cự long cơ hồ không còn chỗ nào nguyên vẹn, tại thời điểm cuối cùng, tinh thần lực của Kyle hóa thành một thanh chủy thủ, đâm vào một con mắt của Mặc Xá Lý.

Bích Ty ngã xuống ở nơi cách đó không xa, nàng hao hết toàn bộ tinh thần lực mới có thể dừng Kyle lại, nếu không có nàng, chiêu cuối cùng kia của Kyle không chỉ thương tổn một mắt của hoàng đế  mà thôi.

Mặc Xá Lý lảo đảo quỳ bên người nàng, ôm nàng vào ngực.

Khi Tần Vân tiến vào, thứ nhìn thấy đầu tiên chính là cảnh này. Hắn cơ hồ hao hết sức lực mới ổn định được cơ thể mình, hai tay run rẩy tiếp nhận mẫu thân từ Mặc Xá Lý.

“Tiểu Bích Ty.” – Tần Vân nhẹ giọng gọi, vuốt ve ngân phát buông hai bên tai nàng, trán ôn nhu dán lên gò má Bích Ty – “Tiểu Bích Ty…”

Hai mắt Bích Ty đã không còn tiêu cự, tròng mắt bàng bạc như thủy ngân nung chảy, tinh thần hệ Hắc Châu của nàng vỡ thành từng mảnh tinh thể, chậm rãi bay lên, cuối cùng xoay tròn, biến mất giữa không trung.

Trong máy thông tin, thanh âm Thẩm Trác Phàm rất nôn nóng:

“Các ngươi không thể động đến Hạ Lộ… Phía dưới thi thể ngài ấy là ngòi nổ, nếu động đậy một chút thôi sẽ gây ra bạo tạc ngay lập tức, hơn nữa bom có hẹn giờ, dù cho không động đến ngòi nổ, quá thời gian bạo tạc cũng sẽ xảy ra.”

Mặc Xá Lý nhắm chặt mắt, y hít sâu một hơi, ra lệnh:

“Toàn bộ các ngươi lui đến giới tuyến an toàn, chúng ta sẽ tự nghĩ biện pháp thoát ra.”

Biểu tình Thẩm Trác Phàm lo lắng, cậu do dự thật lâu, mới hạ quyết tâm hành quân lễ:

“Dù có thế nào, xin hai người hãy bình an trở về.”

Bích Ty nằm trong lòng Tần Vân, hô hấp mong manh, nàng đã không còn khí lực nói nhiều nữa.

“Tiểu nam tử hán của ta.” – Bích Ty thở dài – “Đừng khóc.”

Hai mắt Tần Vân đỏ bừng, nhưng không rơi lệ, Mặc Xá Lý từ phía sau ôm lấy hai vai hắn.

Bích Ty nhẹ nhàng cười cười:

“Đặt ta bên cạnh Hạ Lộ đi thôi.”

Tần Vân lắc đầu:

“Ta sẽ không để ngươi ở lại đây.” – Hắn nói ẩn ý – “Chúng ta đã không thể mang Hạ Lộ đi, sao có thể  bỏ lại ngươi được.”

Bích Ty nói:

“Mang ta về cũng là chết, còn không bằng để ta chết bên cạnh Hạ Lộ.”

Tần Vân không nói lời nào, cằm dưới buộc chặt, gương mặt mang đầy cự tuyệt.

Ánh mắt Bích Ty ôn nhu, cẩn thận lưu luyến qua ngũ quan Tần Vân, như muốn vĩnh viễn ghi khắc gương mặt hắn vào trong trí nhớ.

“Ta muốn, vào thời khắc cuối cùng này, có thể cùng ngài ấy ra đi.” – Bích Ty vỗ vỗ tay Tần Vân, nhìn về hướng Mặc Xá Lý – “Đây cũng có thể xem như hợp táng đi.”

Tần Vân nhìn Mặc Xá Lý ôm Bích Ty đặt bên cạnh di thể Hạ Lộ, hoàng đế bệ hạ nhặt ống nghiệm rơi trên đất nhét vào tay nàng.

Bích Ty cười nói cám ơn.

Nàng nghiêng người, gian nan vươn tay ôm lấy Hạ Lộ, mái tóc dài ngân sắc xõa tung trên ngực đối phương, thật cẩn thận lấy ống nghiệm Hạ Lộ giấu trong tim thật lâu về trước.

Tần Vân đặt nụ hôn cuối cùng lên trán mẫu thân mình, huy chương hoa cát cánh Mặc Xá Lý cho hắn từ trong cổ áo lộ ra.

Bích Ty nhìn chằm chằm đồ án trên đó trong chốc lát, thò tay giúp Tần Vân sửa lại cổ áo.

“Đi nhanh đi.” – Nàng đẩy đẩy tay nhi tử, bình tĩnh nói – “Lại không đi sẽ không kịp mất.”

Phi cơ cách đây quá xa, chỉ còn mười phút, đi lấy đã không còn kịp, Trọng Diễm bị thương quá nặng, căn bản không chở được hai người, Mặc Xá Lý chỉ có thể thu hồi nó vào bên trong ý thức ảo cảnh.

Tần Vân triệu ra Ishtar, đỡ Mặc Xá Lý ngồi lên.

“Ngươi muốn đi đâu?” – Hoàng đế bắt lấy cổ tay Tần Vân – “Lên đây cùng ta!”

Tần Vân vội la lên:

“Ta đi lấy phi cơ, ta sợ nó chở hai người sẽ bay không nổi.”

“Bay được.” – Mặc Xá Lý kiên trì nói – “Không còn kịp rồi, chúng ta phải cùng nhau đi.”

Hai người giằng co một lúc lâu, cuối cùng Tần Vân vẫn bại trận dưới ánh mắt Mặc Xá Lý, hắn cắn răng leo lên lưng Ishtar, ngồi sau người hoàng đế.

Độc giác thú mở hai cánh trắng tuyết ra, móng trước cào nhẹ, phát ra một tiếng hí vang.

Tần Vân nhịn không được quay đầu, nhìn hai người nằm trên đài thực nghiệm lần cuối cùng, mà ở nơi hắn không thấy được, Bích Ty kéo sợi dây chuyền từ trong cổ áo ra, trên đó, rõ ràng là một đóa hoa cát cánh màu tử lam (xanh tím).

Tốc độ Ishtar bôn chạy vô cùng nhanh, Tần Vân thậm chí có thể nhìn đến từng dòng khí lướt qua cơ thể hai người.

“Bay a…” – Tần Vân hô lớn – “Bay lên đi, Ishtar!”

Xoắn ốc kim sắc trên trán độc giác thú phát ra quang mang chói mắt, Ishtar như một tia sét trắng cắt ngang qua màn trời đen tối, tiếng nổ mạnh cự đại vang lên phía sau hai người, ngọn lửa mãnh liệt thổi quét mà đến, nguy hiểm vạn phần mà liếm ngang qua chóp đuôi độc giác thú.

Tần Vân dùng toàn bộ cơ thể hộ Mặc Xá Lý vào trong ngực, ngăn cản ánh lửa đang lan đến. Hoàng đế quay đầu hôn hôn môi hắn, nước mắt Tần Vân lạnh lẽo hạ xuống gò má Mặc Xá Lý.

Từ tiếng nổ này bắt đầu, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Olympus đã trở thành  một mảnh phế tích bị chôn vùi trong biển lửa.

“Bích Ty cũng có một cái huy chương hoa cát cánh, là Hạ Lộ đưa cho nàng.” – Mặc Xá Lý đột nhiên nói, y cúi đầu, nghiêm túc hôn lên nước mắt trên mặt Tần Vân – “Nàng vẫn luôn cho rằng đó chỉ là huy chương tốt nghiệp, kỳ thật lại là lời yêu phụ thân ta chưa bao giờ nói ra.”

Mặc Xá Lý nói:

“Yêu, có rất nhiều cách. Mà riêng thuộc về họ, là trầm mặc cùng thủ hộ.”

Tần Vân gắt gao ôm Mặc Xá Lý, hắn nhìn ánh lửa dần ảm đạm xa xa, dường như thấy được màu hoa cát cánh tử lam trong hỏa diễm phiêu linh phi vũ (bay lả tả).

Ý nghĩa hoa cát cánh chính là―

Vĩnh hằng yêu, vô vọng yêu.

======================

A/N: Trong truyền thuyết, hoa cát cánh nở nghĩa là hạnh phúc lại trở về. Nhưng có người có thể nắm lấy hạnh phúc, có người lại chú định vô duyên với nó, bắt không được hạnh phúc, cũng không giữ lại được hoa. Vì thế nên hoa cát cánh có hai hàm nghĩa nữa – yêu đến vĩnh hằng và yêu trong vô vọng.

Cho nên tui mới để Bích Ty chết đó… đập đầu vô đậu hũ ngàn vạn lần xin lỗi, nhưng mà tui vẫn cảm thấy tui viết vậy là đỡ rồi, cũng không ngược gì bao nhiêu nha…

[1] Quang vĩ: ánh sáng kéo dài ở đuôi đạn, giống như cái đuôi của sao băng á.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.