Sau bảy năm, khi gặp lại người yêu cũ thì hắn đã là họa sĩ thiên tài, giá trị con người hơn trăm triệu. Còn tôi chỉ là người bán hoành thánh ở chợ đêm.
“Năm đó cô lén lấy mất tranh của anh Trình, bây giờ chắc cũng được giá mười triệu nhỉ?”
“Tôi nhớ trước kia cô ta là một đứa hư hỏng.”
“Mê tiền như vậy, sao cô không đi kinh doanh vốn tự có như mẹ của cô cho rồi?”
Anh em Trình Thừa mượn hơi men, mặt mày say xỉn mở miệng chỉ trích tôi. Còn hắn thì không nói một lời nào, ánh mắt tối tăm phiền muộn.
Bạn gái hắn là Chúc Lâm cười xin lỗi tôi: “Ngại quá, hôm nay chúng tôi ăn mừng triển lãm tranh, bọ họ uống nhiều quá nên mới muốn tới đây trải nghiệm thử xem sinh hoạt bình dân là như thế nào.”
“Đây là tiền bồi thường.” Cô ta làm như bố thí, lấy hai trăm tệ từ trong bóp tiền ra: “Hai mươi phần hoành thánh, không cần thối lại đâu.”
Tôi cụp mắt: “Xin lỗi, tôi sắp nghỉ bán rồi.”
Sắc mặt Chúc Lâm khó coi, lôi kéo cổ tay áo Trình Thừa lắc qua lắc lại: “A Thừa... em chỉ có ý tốt thôi mà, không ngờ là cô ấy không tiếp nhận.”
Mảng ảm đạm nơi đáy mắt Trình Thừa chợt biến mất. Hắn trở nên dịu dàng hơn, trấn an cô ta bằng cách đan mười ngón tay của họ vào nhau.
Khi hắn nhìn về phía tôi thì giọng điệu vẫn ngạo mạn như xưa: “Tới nước này rồi còn giả vờ cao quý?”
Hắn trở tay mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh-tran-mac/2819399/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.