Nửa đêm bị bóng đè, tôi đột ngột bừng tỉnh khỏi cơn mê. Tôi vô thức sờ soạng gương mặt người đàn ông nằm cạnh. Trong phòng tối quá, tôi không thể nào nhìn rõ được gương mặt anh trông như thế nào.
Tôi thở dài từ tận đáy lòng, tự biết bản thân vẫn còn để ý chuyện kia. Nhưng đã nhiều năm trôi qua, người có kinh nghiệm thương trường như Trầm Quát thì có lướt qua vài bụi hoa cũng không ai trách nổi.
Trầm Quát lái xe đưa tôi đến biệt thự ở ngoại ô, bảo tôi ở nhà chờ anh về.
Khi anh đi rồi tôi mới tìm bác Lý dò hỏi: “Có thể cho cháu xem ảnh chụp của cô ấy không?”
Bác Lý ngờ vực hỏi: “Cô nào?”
Tôi mím môi tìm từ: “Vâng, chính là... vợ cũ của anh ấy.”
Bác Lý sửng sốt hồi lâu thì hỏi lại: “Cậu chủ từng kết hôn hồi nào?”
Ông hòa ái nói: “Tôi làm việc ở nhà họ Trầm hai mươi năm rồi, đây là lần đầu tiên nghe thấy chuyện vô lý như vậy đấy.”
Tôi muốn làm bác Lý thấy khó xử. Nhưng đến giữa trưa thì Trầm Quát đưa một người phụ nữ về nhà.
Váy đỏ thắt eo tựa hoa hồng, ánh nắng chiếu xuống càng làm làn da cô ấy trắng sáng hơn. Cô ấy thấy tôi thì cười dịu dàng lắm. Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi là tôi kết luận được ngay, cô gái này chính là Cố Ngọc.
Trầm Quát không đến sân bay để đi công tác, anh đến đó để đón người, mà người này chẳng ai khác ngoài Cố Ngọc.
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh-tran-mac/2819394/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.