Ngự Thư Phòng, Thừa Đức Đế mới vừa hô bảo Ngôn Cảnh Tắc cút, thái tử liền vào được.
Mắt thái tử nhìn nghiên mực nện trên mặt đất kia vỡ hết một góc, bị hoảng sợ.
Đột nhiên phát hiện…… Phụ hoàng đối với hắn khá tốt.
Ít nhất trước nay không ném cái thứ đập chết người này vào hắn.
Đương nhiên, hắn cũng không giống Ngũ đệ làm người ta nổi giận như vậy.
Thái tử đang bình phục tâm tình của mình thì nghe phụ hoàng nói ra một câu nói qua rất nhiều lần, hắn nghe đặc biệt quen tai: “Ngươi cũng không quản quản đệ đệ ngươi!”
Thái tử: “……” Phụ hoàng người còn quản không được, sao con quản được?
Nhưng mà……
Thái tử và Thừa Đức Đế hai mặt nhìn nhau, đột nhiên có điểm thưởng thức lẫn nhau.
Ba người lại hàn huyên vài câu, Thừa Đức Đế bảo thái tử mang Ngôn Cảnh Tắc đi, còn bảo bọn họ gọi Tô Mặc Tu tiến vào.
“Con có thể cùng nhau tiến vào không?” Ngôn Cảnh Tắc hỏi.
“Không được.” Thừa Đức Đế nói.
Ngôn Cảnh Tắc thở dài, chỉ có thể rời đi.
Hắn kỳ thật cũng không lo lắng Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu người này, có ổn trọng không tương xứng với tuổi tác, tuyệt đối sẽ không chọc giận Thừa Đức Đế như hắn.
Đương nhiên, lúc Tô Mặc Tu đi vào, hắn chắc chắn là muốn ở bên ngoài chờ.
Ngôn Cảnh Tắc và thái tử đi vào thiên điện thì thấy Tô Mặc Tu đang nói chuyện với A Phúc.
Ngôn Cảnh Tắc không quá thích A Phúc —— đứa nhỏ này không thích hắn, hắn có thể cảm giác được.
“Tử Nghiên, phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh-quyet-tuyet/1050680/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.