Thái tử nhặt sách của mình lên, hỏi Ngôn Cảnh Tắc: “Có phải ta nghe lầm rồi không?”
“Đại ca, ngươi không nghe lầm,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Hiện tại ta rất lo lắng, nếu Tô Cố buộc Tử Nghiên thành thân thì làm sao bây giờ? Dù ông ta không bắt Tử Nghiên thành thân, nếu ông ta giống phụ hoàng đối với ta, đút dược cho Tử Nghiên……”
Thái tử chột dạ một trận, lúc phụ hoàng đút dược cho đệ đệ, hắn cũng ở đó, lại không ngăn cản….
“Hơn nữa hiện tại chúng ta không ở cùng nhau, nếu buổi tối y đi tìm người khác…… Đương nhiên, ta tin tưởng Tử Nghiên sẽ không làm như vậy, nhưng ta còn muốn đi nhìn.”
Thái tử nói: “Không cần phải đi…… Hơn nữa dù có như vậy, vì sao lại muốn ở rể?” Đưa Tô Mặc Tu vào trong vương phủ của đệ đệ, không phải càng tốt sao?
“Tử Nghiên y vất vả như vậy mới thi đậu Trạng Nguyên, nếu y vào vương phủ, còn có tiền đồ nữa sao?”
Thái tử thấy được ánh mắt nghiêm túc của đệ đệ mình.
Đệ đệ hắn thật sự rất để tâm đến Tô Mặc Tu.
Trong lòng thái tử chua lòm, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Tô Mặc Tu là một lựa chọn tốt.
Năm nào chỉ mười bảy đã thi đậu Trạng Nguyên, còn giữ mình trong sạch, cũng không trầm mê nữ sắc!
Thái tử nói: “Ngươi thật ra vì y suy nghĩ rất nhiều, y nguyện ý sao?”
“Y chắc chắn nguyện ý, y đã nói qua, y thích ta,” Ngôn Cảnh Tắc nói, “Hôm nay y rơi xuống nước, ta còn cứu y…… Ân cứu mạng cũng nên lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh-quyet-tuyet/1050678/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.