Chương trước
Chương sau
Note nhỏ tí của editor: "bộ phim" là chỉ chung cả phim điện ảnh (tức movie, chiếu rạp, thời lượng tầm 1h30' đến hơn 3h cũng có) và phim truyền hình (tức TV series, nhiều tập, mỗi tập tầm 45', hay chiếu trên TV). Nên đôi khi mình sẽ dùng từ "bộ phim" cho cả 2 cái luôn, chứ không phải theo định nghĩa 'phim bộ', 'phim lẻ' như hồi xưa đâu hen.
Thật ra tui cũng có chỉnh cho đỡ lộn mà lâu lâu edit cuốn theo mạch văn, với thêm vào đoạn note này cho mọi người phân biệt kĩ 2 thằng phim điện ảnh và phim truyền hình luôn.
- ------゚°☆☆° ゚゚°☆☆° ゚-------
Chung Tình - Chương 78
Tác giả: Quyết Tuyệt - Edit: Kaorurits.
Chuyện Cố Thời Hạo đuổi đi nhà đầu, tuyển Tô Mặc Tu làm nam chính này, lúc ban đầu là người tham gia casting ở đây, còn có nhân viên công tác tương quan đăng lên mạng.
Lúc ấy, mấy tin tức này là truyền bá trong phạm vi nhỏ.
Nhưng theo sát, biên kịch Lý đã đăng một cái Weibo: "Làm biên kịch thật sự quá khó khăn! Không dựa theo người nào đó yêu cầu sửa kịch bản đến hoàn toàn thay đổi thì bị đuổi ra khỏi đoàn phim."
Đầu năm nay, làm biên kịch thật sự rất khó, nhà đầu tư, đạo diễn, thậm chí nam nữ diễn viên chính, đều có thể đề ra yêu cầu với biên kịch, yêu cầu sửa kịch bản.
Cố tình đã như vậy rồi, phim truyền hình gì đó xảy ra vấn đề, mọi người còn đi mắng biên kịch.
Biên kịch Lý đã là biên kịch nổi tiếng, thế mà còn gặp gỡ chuyện như vậy, tất nhiên làm vô số người phẫn uất.
Chờ bọn họ tìm hiểu sâu hơn một chút thì phát hiện biên kịch Lý là tự viết kịch bản cho Cố Thời Hạo.
Lại đào sâu hơn…. Cố Thời Hạo thế mà còn đuổi đi người đầu tư, chọn Tô Mặc Tu làm nam chính?
Có phải Cố Thời Hạo điên rồi hay không?
Tô Mặc Tu không hề có kỹ thuật diễn, lúc đóng phim toàn là mặt than niệm lời thoại, có người dùng mặt y làm icon biểu cảm, tất cả đều sẽ gắn chữ "Trầm mặc là vàng", "Mặt không biểu cảm", "Lạnh lùng nhìn bạn" linh tinh.
Y diễn mặt than trên web drama đều làm người ta cảm thấy đơ. Giờ còn đóng phim điện ảnh? Đây là nói giỡn đúng không?
"Điện ảnh của đạo diễn Cố mấy năm nay, một phim không bằng một phim."
"《 Phim Nhựa Hay Nhất 》 thật đẹp! Là phim điện ảnh đẹp nhất trong lòng tôi đó, nhưng những phim sau của anh ta, rất nhiều phim tôi xem một nửa thì không xem nổi nữa."
"Trước đó bộ phim IP kia đã làm tui hối hận khi mua vé vào xem phim rồi, lần này không biết lại đánh ra thứ gì nữa!"
"Anh ta tự sa ngã hay là điên rồi?"
"Có phải kim chủ phía sau Tô Mặc Tu quá ra sức rồi không vậy?"
"Ra sức đến đạo diễn Cố đuổi đi nhà đầu tư khác, kiên trì dùng Tô Mặc Tu? Chuyện này không có khả năng nha? Tui cảm thấy đây là tin tức giả."
"Tui cũng cảm thấy là tin giả, đạo diễn Cố không phải là người như vậy."
……
Tuy Cố Thời Hạo mới quay nát một phim, nhưng mọi người đối với hắn vẫn rất lý giải, cảm thấy bộ phim kia hắn không quay tốt là bởi vì không thích hợp với hắn.
Cho nên, rất nhiều người tới dưới Weibo của Cố Thời Hạo, hỏi Cố Thời Hạo rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Mấy tin tức này, Ngôn Cảnh Tắc còn chưa nhìn thấy.
Sau khi hắn đem tất cả diễn viên vào casting rồi, bèn nhìn về phía Tô Mặc Tu: "A Tu, cùng đi ăn cơm?"
Lưu Nhạc Nhan đang muốn giúp Tô Mặc Tu cự tuyệt, Tô Mặc Tu liền nói: "Được."
Lưu Nhạc Nhan chỉ có thể nói: "Đạo diễn Cố, A Tu nhà của chúng tôi ăn cái gì có hơi kén chọn, không thích ăn thịt kho tàu, tốt nhất là nhan sắc đẹp một chút."
"Đến lúc đó để A Tu gọi món ăn là được." Ngôn Cảnh Tắc cười rộ lên, "Tôi không kén ăn, A Tu ăn cái gì thì tôi ăn cái đó thôi."
"Vậy cảm ơn đạo diễn Cố." Lưu Nhạc Nhan nói.
"Cảm ơn." Tô Mặc Tu theo sát nói lời cảm tạ.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn chằm chằm Tô Mặc Tu trong chốc lát, mang theo Tô Mặc Tu đến nhà ăn, để Tô Mặc Tu gọi món ăn.
Tô Mặc Tu chọn mấy món thoạt nhìn thật xinh đẹp, ăn đến vô cùng nghiêm túc.
Ngôn Cảnh Tắc đã sớm đói bụng, cho người bưng lên một tô mì sợi, sau khi nhanh như bay ăn xong, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Mặc Tu.
Buổi sáng hôm nay lúc Tô Mặc Tu ăn bữa sáng, hắn đã ẩn ẩn cảm giác được có điểm không thích hợp, nhưng lúc ấy không nghĩ nhiều.
Hiện giờ mấy tiếng đồng hồ ở chung xuống…… Hắn xác định, Tô Mặc Tu lần này đầu thai hẳn là gặp một chút phiền toái.
Nhưng dù có như vậy, Tô Mặc Tu vẫn là Tô Mặc Tu như cũ.
Dùng tâm bình thường đối đãi là được.
Ngôn Cảnh Tắc không biết Chu Lịch Minh vì sao yếu hại Cố Thời Hạo, nhưng hắn cần mau chóng tích tụ sức mạnh, chuyện phải làm cũng rất nhiều.
Còn theo đuổi người…. Giờ hắn phải làm quá nhiều việc, còn có nghiện ma túy phải cai, cứ chậm rãi trước đi.
Hắn một chút cũng không muốn vợ bé nhỏ nhìn thấy bộ dạng hắn chật vật!
Ăn cơm xong, Ngôn Cảnh Tắc liền trở về phòng khách sạn, bắt đầu xử lý các loại sự tình.
Đầu tiên, chính là muốn hủy bỏ hợp đồng với Vương tổng bọn họ, tiếp theo chính là, trợ lý nguyên chủ gì đó phải đuổi việc toàn bộ.
Ngôn Cảnh Tắc từng cái bận rộn, đồng thời cũng không quên lấy tablet nguyên chủ dùng để xem phim ra, gác bên cạnh chiếu gameshow của Tô Mặc Tu.
Tô Mặc Tu biểu hiện trong gameshow có hơi ngốc, Ngôn Cảnh Tắc nhìn một lúc rồi thì phát hiện Tô Mặc Tu tồn tại vấn đề nhất định với việc kết giao với người khác.
Y không quá giỏi ở chung với người khác, trên phương diện nhận tri cũng có chút khác biệt với người xung quanh, nhưng bệnh trạng thật sự rất nhỏ, người bình thường nhìn không ra được.
Ít nhất mặc kệ là antifan hay là fan của y đều không hề phát hiện.
Nếu không phải hắn đủ hiểu biết Tô Mặc Tu, chắc chắn cũng không nhìn ra được.
Nhìn thoáng qua gameshow, Ngôn Cảnh Tắc tiếp tục giao lưu với người.
Vương tổng bị Ngôn Cảnh Tắc chọc giận tới rồi, rất sảng khoái mà đồng ý hủy hợp đồng, mấy người khác cùng Vương tổng đầu tư cũng sôi nổi hủy hợp đồng.
Phim còn chưa bắt đầu quay, tài chính của bọn họ cũng chưa đến trên tay nguyên chủ, lúc này hủy hợp đồng, đối với bọn họ mà nói không có tổn thất gì.
Nhưng Vương tổng bọn họ nguyện ý hủy hợp đồng, Chu Lịch Minh lại không đồng ý, sau khi Ngôn Cảnh Tắc gửi tin nhắn đi thì gọi điện thoại lại đây: "Thời Hạo, mặc kệ cậu muốn quay phim như thế nào, tôi đều có thể ủng hộ cậu…. Phim điện ảnh mới cậu tính quay cái gì?"
"Phim mới tôi còn chưa nghĩ xong muốn quay cái gì, cứ để như vậy đi." Ngôn Cảnh Tắc trực tiếp cúp điện thoại.
Hắn vốn là tính toán một lần nữa lập một hạng mục, hạng mục ban đầu ký hợp đồng với Chu Lịch Minh kia, trực tiếp gác lại không kỳ hạn.
Chu Lịch Minh không hủy hợp đồng thì không hủy, chẳng quan hệ gì với hắn.
Nghĩ đến đây, Ngôn Cảnh Tắc cũng nghĩ đến trợ lý kia của nguyên chủ.
Làm gì muốn đuổi việc, trước cứ gác lại không kỳ hạn, vứt ở đó thôi!
Nói đến cũng rất có ý tứ, nguyên chủ cũng không ký hợp đồng làm việc với trợ lý này.
Nguyên chủ không học hành qua bao nhiêu, sau đó tuy dụng tâm học tập, nhưng đều là học làm sao làm đạo diễn làm sao cắt nối biên tập linh tinh, hắn đối với mấy thứ như hợp đồng này nọ vẫn luôn không quá hiểu biết.
Chẳng sợ sau đó lại tổ chức thành viên đoàn phim của mình, bởi vì một vài người từ quê hắn đều thích giảng chuyện nhân tình, hai bên cũng không làm hợp đồng gì, hắn chỉ lo trả tiền lương.
Vì tránh thuế, có vài người trong đó tiền lương hắn thậm chí dựa theo yêu cầu của đối phương, cấp tiền mặt.
Những người này thật ra đều kiếm được không ít chỗ tốt từ nguyên chủ nơi này, nhưng thật là lon gạo ân, gánh gạo thù*, sau khi nguyên chủ xảy ra chuyện, bọn họ vào công ty Chu Lịch Minh, liền đối với nguyên chủ kính nhi viễn chi**.
(*lon gạo ân, gánh gạo thù: là khi bạn giúp người một chuyện rất nhỏ lúc khó khăn, thì đối phương sẽ vô cùng cảm kích. Nhưng sau khi họ đã có thế sống dựa vào sức của mình mà bạn vẫn tiếp tục làm giúp đỡ rồi đột nhiên một ngày không còn giúp họ vì một nguyên nhân nào đó thì đối phương có thể sẽ quay ra hận bạn.
**kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.)
Cũng không biết nên nói bọn họ hiện thực hay là nên nói bọn họ là bạch nhãn lang.
Ngôn Cảnh Tắc lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho những người đời trước nguyên chủ nghèo túng từng giúp đỡ nguyên chủ: "Tôi có một phim điện ảnh muốn quay, cậu đồng ý diễn hữu nghị không? Bên tôi tài chính không đủ, có khả năng không cấp được thù lao đóng phim."
"Phim của đạo diễn Cố, tôi nhất định tới!" Người nhận được điện thoại của Ngôn Cảnh Tắc trên cơ bản đều đáp ứng.
Ngôn Cảnh Tắc thu phục hết thảy mới rảnh chú ý tin tức trên mạng, thì phát hiện…… độ hot rất lớn.
Khá tốt.
Coi như người khác miễn phí tuyên truyền phim mới cho hắn!
Sau đó…… Ma túy sẽ tổn thương đại não và thần kinh, người sử dụng ma túy phát cơn thần kinh là chuyện hết sức bình thường.
Ngôn Cảnh Tắc hợp lại đăng Weibo: "Tôi xác thật nổi lên xung đột với biên kịch, tôi phát hiện tôi quay không được kịch bản chị ấy viết, chỉ có thể nhịn đau vứt bỏ tiền cọc giai đoạn trước đã cấp, tìm kịch bản mới lần nữa."
"Tôi xác thật mời Tô Mặc Tu gia nhập phim mới của tôi."
"Tôi quyết định, tôi muốn quay một phim điện ảnh trong cột mốc lịch sử!"
Sau khi đăng ba Weibo như vậy, Ngôn Cảnh Tắc còn một bên xem gameshow của Tô Mặc Tu, một bên còn tro bình luận của cư dân mạng, đại chiến với cư mạng 300 hiệp.
Có người trào phúng phim mới của hắn sẽ nát, hắn đáp: "Bạn có phải em gái Aristotle* không vậy? Thiệt dcm nhiều chuyện!"
(*là một nhà triết học và bác học thời Hy Lạp cổ đại, học trò của Platon và thầy dạy của Alexandros Đại đế. Di bút của ông bao gồm nhiều lĩnh vực như vật lý học, siêu hình học, thi văn, kịch nghệ, âm nhạc, luận lý học, tu từ học (rhetoric),ngôn ngữ học, Kinh tế học, chính trị học, đạo đức học, sinh học, và động vật học. Ông được xem là người đặt nền móng cho môn luận lý học, và được mệnh danh là "Cha đẻ của Khoa học chính trị")
Có người thao thao bất tuyệt phân tích hắn hết thời không được, dùng từ thật không tốt, hắn đáp: "Tuy đại não và đại tràng có chỗ giống, nhưng bạn cũng không cần đem đồ trong đại tràng nhét vào đại não đâu."
Đối với những cư dân mạng chỉ tỏ vẻ lo lắng hoặc giảng đạo lý, Ngôn Cảnh Tắc cũng không dỗi người ta, còn sẽ trả lời "Cảm ơn quan tâm" linh tinh.
Nhưng đối với những kẻ đi lên liền mắng hắn, hoặc là mắng Tô Mặc Tu, hắn liền vén tay áo lên: "Mày đừng tưởng rằng mày phơi đen là có thể che giấu sự thật mình là kẻ ngu ngốc!"
"Tôi thật sự không biết nên giao tiếp như thế nào với người chưa tiến hóa thành nhân loại."
"Có rảnh cùng nhau ăn cá đi, mày thiệt biết lựa xương đó!"
"Mày chơi mạt chược chắc chắn rất lợi hại, giang chắc đó!"
……
Ngôn Cảnh Tắc làm như vậy, cư dân mạng tất nhiên giận dữ, người tìm hắn phiền toái càng nhiều, nhưng Ngôn Cảnh Tắc đối mặt vây công, lấy một địch vạn, không chút nào lùi bước.
Hắn thậm chí càng chiến càng dũng, sau nửa đêm còn ở trên mạng "chiến đấu hăng hái".
Người vây xem đều sợ ngây người —— đạo diễn Cố cũng quá có sức sống đi?!
Cố Thời Hạo tuổi trẻ, không có tư lịch gì, bởi vậy mấy năm trước vẫn luôn rất khiêm tốn, hôm nay hắn làm như vậy, xác thật rất kinh người.1
Mọi người nhịn không được hoài nghi, có phải hắn…… thật sự điên rồi hay không?
Chu Lịch Minh lẳng lặng mà nhìn "tình hình chiến đấu" trên mạng.
Cố Thời Hạo không đi theo con đường mà gã thiết kế, chuyện này làm gã có chút bực bội, nhưng hiện giờ, tâm gã lại bình tĩnh trở lại.
Chu Lịch Minh lấy ra một điếu thuốc lá thon dài, bậc lửa, cười khẽ một tiếng.
Phấn khởi sau khi sử dụng ma túy? Cố Thời Hạo hai ngày nay thật sự như đã thay đổi thành một người khác.
Bên kia, Lưu Nhạc Nhan và Tô Mặc Tu cũng nhìn thấy nói lời Ngôn Cảnh Tắc dỗi người.
"Quá sung sướng! Đạo diễn Cố cũng quá biết mắng chửi người! Trời ạ!" Lưu Nhạc Nhan hưng phấn mà grào grào kêu gào.
Tô Mặc Tu anti-fan rất nhiều, cứ ở trên mạng mắng Tô Mặc Tu.
Nhưng nói thật, Tô Mặc Tu lại không làm gì quá có lỗi với bọn họ, làm gì mắng chửi người đến như vậy!
Trước kia cô luôn muốn mắng ngược về, nhưng dùng trùm áo dùng acc clone đi mắng cũng sẽ đưa đến đối phương phản kích, hại Tô Mặc Tu bị mắng đến lợi hại hơn, cô chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Hiện tại thấy đạo diễn Cố mắng chửi người, thật sự quá sung sướng!
Tô Mặc Tu lại có điểm nghi hoặc —— sao Cố Thời Hạo biết người khác sẽ lựa xương, biết chơi mạt chược? Người khác phơi đen thì hắn làm sao mà biết được? Với lại, Aristotle có em gái sao?
Y suy nghĩ thật lâu, lại tra Baidu, mới ý thức được Cố Thời Hạo là đang mắng người.
Hóa ra còn có thể mắng như vậy……
Tô Mặc Tu nhìn thấy có cư dân mạng sửa soạn ra "Những câu chửi hàng đầu của đạo diễn Cố", lập tức save lại, yên lặng ngâm nga.
Ngôn Cảnh Tắc lúc này, kỳ thật cũng không đang trong cơn phấn khởi, ngược lại vô cùng khó chịu.
Cơn nghiện ma túy của hắn phát tác.
Thứ này thật sự đặc biệt làm người khó chịu!
Nguyên chủ thật ra là một người có lực ý chí rất mạnh, nếu không phải như vậy, đời trước hắn cũng không có khả năng từ tầng dưới chót bò lên.
Nhưng dù vậy, sau đó hắn lại vô số lần muốn cai nghiện, vẫn không cai được như cũ, cưỡng chế từ bỏ xong vẫn nhịn không được hút lại.
Chính là trong quá trình như vậy, hắn càng ngày càng sa đọa, thân thể và tâm lý đều ngã xuống đáy cốc.
Thứ này thật sự rất đáng sợ……
Khớp hàm Ngôn Cảnh Tắc run lên, khó chịu mà hận không thể găm cho chính mình mấy dao nhỏ.
Hắn cũng không có tinh lực đi dỗi cư dân mạng nữa, cuối cùng cũng chỉ có thể nâng tablet, xem gameshow của Tô Mặc Tu.
Xem một hồi, thần trí hắn bắt đầu mơ hồ lên.
Ngôn Cảnh Tắc cảm thấy mình vẫn luôn rất thống khổ, cũng không hề ngủ, nhưng chờ hắn dễ chịu hơn một chút, mở to mắt ra, lại phát hiện thời gian đã qua đi mấy giờ đồng hồ.
Hắn ước chừng là ngủ rồi.
Một ngày mới đã đến, có nhiều việc hơn chờ hắn làm.
Chẳng hạn như phải liên hệ người môi giới, đem bán căn hộ full nội thất hơn 300 mét vuông của nguyên chủ đi.
Sau nguyên chủ kiếm lời chút đỉnh tiền, cảm thấy mình về sau nhất định có thể kiếm càng nhiều hơn nữa, liền đi vay tiền mua một căn hộ giá trị hơn hai ngàn vạn, hơn nữa decor gì đó….. Trước đó hắn kiếm được nhiều tiền còn đỡ, bây giờ kiếm thiếu, dòng chảy tài chính suýt nữa xảy ra vấn đề.
Ngoài ra, hàng xa xỉ gì đó của nguyên chủ cũng muốn bán đi.
Ngôn Cảnh Tắc sửa soạn lại hành lý của bản thân, chuẩn bị trở về nhìn xem, kết quả đi ra khỏi cửa phòng, lại gặp Tô Mặc Tu.
"A Tu, thật sớm…… Cậu cũng muốn trả phòng sao?" Ngôn Cảnh Tắc nhìn thấy Tô Mặc Tu đang kéo rương hành lý, hỏi.
Tô Mặc Tu gật gật đầu, lại hỏi: "Anh đuổi hết người đầu tư đi rồi, có phải thiếu vốn đầu tư không?"
"Còn tạm……" Ngôn Cảnh Tắc nói, bán toàn bộ gia sản nguyên chủ có thể bắt được hai ngàn vạn, cũng gần như đủ rồi.
"Tôi đầu tư cho anh." Tô Mặc Tu nói.
Ngôn Cảnh Tắc sửng sốt, ngay sau đó nói: "Được đó! A Tu muốn đầu tư bao nhiêu?"
Tô Mặc Tu hỏi: "Anh muốn bao nhiêu? Một trăm triệu đủ không?" Y xuất đạo bảy tám năm, kiếm lời không ít tiền, đặc biệt là mấy năm cuối cùng kia, mặc kệ là phí tham gia hoạt động lên sân khấu hay phí đại diễn nhãn hàng, đều là giá trên trời.
Công ty của y rất nhỏ, kí hợp đồng cho y tương đối rộng thùng thình, y có thể lấy tiền chia còn nhiều!
Đương nhiên, y có thể lấy ra nhiều tiền như vậy chủ yếu là bởi vì sau khi y kiếm tiền, vẫn luôn có làm đầu tư.
Ngoại trừ cổ phiếu quỹ gì đó…… trước đó lo lắng nếu bản thân đóng phim sẽ hại người ta lỗ vốn, y còn đầu tư cho web drama mà mình đóng.
Sau đó…… bộ phim tiền lời ít nhất kia, đầu tư ra ngoài tiền đều lấy về được gấp bội.
Tuy kỹ thuật diễn của y không tốt, nhưng mấy bộ web drama kia cốt truyện không tồi, có vài cái dứt khoát trực tiếp chính là xàm xí tấu hài, người xem thật ra rất nhiều, sau đó khắp nơi trên mạng nói y kĩ thuật diễn kém, còn có rất nhiều người nghe tiếng đi xem phim truyền hình của y.
Sau đó một bên mắng y một bên xem hết.
Ngôn Cảnh Tắc: "……" Hắn còn bán cái gì nhà chớ! Ăn cơm mềm không ngon sao?!
"A Tu, hóa ra cậu có tiền như vậy! Cầu bao dưỡng!" Ngôn Cảnh Tắc không chút do dự nói.
Tô Mặc Tu nghĩ nghĩ nói: "Bao dưỡng không tốt lắm, quan hệ như vậy là bất bình đẳng."
Hết chương 78.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.