Chương trước
Chương sau
Bộ dáng Thiệu Thẩm Dương kinh hoảng sợ hãi này làm Chử Khải Vũ nhớ tới đời trước, bộ dáng Thiệu Thẩm Dương vào cái lần anh hùng cứu mỹ nhân đó.
Khi đó Thiệu Thẩm Dương cũng lúc kinh lúc rống, một chút cũng không bình tĩnh vững vàng như trong trường cậu biểu hiện ra, khiến gã cảm thấy đặc biệt đáng yêu.
Chỉ là lúc ấy, sau khi Thiệu Thẩm Dương sợ hãi, gắt gao nắm chặt tay gã, bây giờ lại chạy đi……
Chạy còn chưa tính…… Chử Khải Vũ đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh mập mạp đi về hướng Thiệu Thẩm Dương —— gia hỏa Thạch Thành Anh này cũng tới!
Ngôn Cảnh Tắc không quá yên tâm Thiệu Thẩm Dương, nghĩ nghĩ vẫn là quyết định đi chung với Thiệu Thẩm Dương. Nhưng Thiệu Thẩm Dương buổi sáng ở trong phòng ngủ ăn mì gói coi như bữa sáng, hắn muốn giảm béo không ăn cái này, lại đi một chuyến nhà ăn, mua trứng gà và bánh bao.
Hắn đi vào cổng trường thì thấy Thiệu Thẩm Dương hoang mang rối loạn: “Làm sao vậy?”
“Thật ra không có gì…… Vừa rồi Chử Khải Vũ đột nhiên lên tiếng chào hỏi tớ thôi, mà tớ tự hoảng sợ.” Thiệu Thẩm Dương nói.
Này có cái gì mà sợ…… Nhưng Chử Khải Vũ cũng rất thảm, sau khi trọng sinh, chào hỏi một cái thế mà còn dọa luôn người mình thích.
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Chử Khải Vũ cách đó không xa, lộ ra một nụ cười khiêu khích.
Chử Khải Vũ suýt chút nữa không bị chọc đến bùng nổ!
Ngôn Cảnh Tắc bồi Thiệu Thẩm Dương về nhà thì nhìn thấy cha mẹ Thiệu Thẩm Dương.
Đôi vợ chồng này kết hôn rất sớm, hiện giờ cũng chỉ có 40 tuổi, nhìn cũng không già nua, tinh thần cũng không tồi, nếu bọn họ không nói, thật đúng là nhìn không ra được họ bị ung thư.
Mà đối với chuyện Thiệu Thẩm Dương muốn bọn họ đi chữa bệnh này……
"Bị ung thư làm sao còn trị được nữa! Không cần trị!"
“Càng trị liệu thì chết càng nhanh thôi, cha mẹ không trị!”
“Tên tiểu tử thúi này! Thế mà dám xin nghỉ chạy về nhà! Con mau trở về học đi!”
"Cha mẹ không sao đâu, còn có thể tiếp tục đi làm, con chăm chỉ học hành vào, con lên đại học rồi cha mẹ cũng có thể nhắm mắt."
……
Ngôn Cảnh Tắc cầm một chiếc ghế dựa bên cạnh lên một phen, lập tức nện xuống mặt đất: “Rốt cuộc mấy người có đi chữa trị hay không?!”
Cha Thiệu Thẩm Dương giận dữ: “Không đi!”
Ngôn Cảnh Tắc nhìn về phía Thiệu Thẩm Dương bên cạnh, đem ghế dựa trên tay cho Thiệu Thẩm Dương.
Thiệu Thẩm Dương xách ghế dựa lên, học theo Ngôn Cảnh Tắc nện xuống mặt đất, khiến cái ghế dựa kiểu cũ làm bằng trúc kia bị đập vỡ thành từng mảnh: "Cha mẹ không đi chữa bệnh, con cũng không đi học!"
Ghế tre tản ra, mảnh trúc vỡ đánh tới cha Thiệu Thẩm Dương.
Cha Thiệu Thẩm Dương nổi trận lôi đình: “Tiểu tử thúi, giờ mày gan lắm rồi!” Ông nói, rồi muốn tìm gậy gộc giáo huấn Thiệu Thẩm Dương.
Trên tay Thiệu Thẩm Dương còn xách theo lưng ghế, nhìn về phía Ngôn Cảnh Tắc.
Ngôn Cảnh Tắc nói: “Cậu so với ổng cao hơn nhiều như vậy, chẳng lẽ còn đánh không lại ổng?” Cha Thiệu Thẩm Dương nhiều nhất 1m7, Thiệu Thẩm Dương chính là nam thần vườn trường 1 mét 8 mấy lận!
Thiệu Thẩm Dương ngẩn người, nắm chặt lưng ghế nhìn cha mình.
Thiệu phụ…… xìu.
Chung quy ông không thể đả thương con trai đang học 12 được, hơn nữa…. Ông cũng không phải không sợ chết.
Cùng ngày, cha Thiệu mẹ Thiệu liền vào bệnh viện.
Trị liệu ung thư rất tốn tiền, nhưng chủ yếu là bởi vì thời gian trị liệu kéo dài.
Lúc ban đầu thì bốn vạn cũng đủ rồi.
Huống chi cha Thiệu mẹ Thiệu rất tiết kiệm, tuy trước đó bị lừa đi một ít tiền, nhưng mấy năm nay lại tích cóp xuống không ít.
Nhưng bọn họ đồng ý đến bệnh viện, lại không cho chép Thiệu Thẩm Dương bỏ bê việc học, nên hôm sau đã đuổi Thiệu Thẩm Dương về trường học.
Ngôn Cảnh Tắc luôn luôn rộng rãi, nếu hắn gặp phải chuyện như Thiệu Thẩm Dương cũng sẽ không giấu giếm tình huống nhà mình, nhưng Thiệu Thẩm Dương thì khác, cậu không muốn nói chuyện này ra bên ngoài.
Ngôn Cảnh Tắc cũng tùy cậu.
Hắn giúp Thiệu Thẩm Dương là xuất phát từ đồng tình, cùng với…… Đời trước Thiệu Thẩm Dương sẽ chết, nhiều ít cũng có nguyên nhân đến từ nguyên chủ.
Nhưng hắn có thể giúp người khác nhất thời, không có khả năng giúp một đời.
Trên đời này người sống khổ rất nhiều, hắn không có khả năng mỗi người đều giúp.
Hơn nữa…… Hắn cũng rất bận, còn gặp một ít vấn đề —— mỗi ngày Tô Mặc Tu đều nói chuyện phiếm với hắn, nhưng chính là không chịu gặp mặt hắn!
Nếu vợ bé nhỏ nhà hắn còn như vậy tiếp….. Hắn sẽ gầy thành soái ca mất!
Mấy ngày nay, Ngôn Cảnh Tắc vẫn luôn kiên trì rèn luyện, khống chế ẩm thực.
Một ít người giảm béo sẽ tương đối khó khăn, nhưng đại đa số người, tốc độ giảm ngay từ đầu vẫn tương đối nhanh, Ngôn Cảnh Tắc ở trong trường học một tháng, gầy xuống mười hai cân.
Tuy nguyên chủ béo nhưng vì vóc dáng đủ cao, còn không có béo đến trình độ không thể nhìn, sau khi Ngôn Cảnh Tắc xuyên tới, ở bệnh viện đã gầy hơn một chút, hơn nữa một tháng giảm béo này….
Hiện giờ hắn đã không đến một trăm bảy!
Thể trọng biến hóa như vậy đã có thể để những người tinh tường xung quanh thấy được hắn biến hóa.
“Thạch Thành Anh gầy đi nhiều thiệt!”
“Không nghĩ tới cậu ta gầy xuống dưới còn rất đẹp trai?”
“Có đẹp trai à? Nhưng mặt mũi xác thật có nét hơn rồi."
"Tui cảm thấy nếu cậu ta gầy đi một chút nữa chắc là sẽ rất đẹp.”
“Cậu ấy vẫn luôn chưa từng ốm, lúc trước tuy không béo như vậy nhưng cũng không gầy, thật đúng là không biết cậu ấy hoàn toàn gầy xuống thì thế nào nữa.”
“Ê, mấy bồ chỉ chú ý cái này sao? Tui muốn đi theo cậu ta hỏi phương pháp giảm béo!”
"Phương pháp giảm béo gì đâu! Thạch Thành Anh bữa bữa đến nhà ăn ăn cơm, một bữa cũng không bỏ, nhiều nhất chỉ là ăn không nhiều lắm…… Cậu ta có thể gầy xuống là bởi vì mỗi buổi sáng cậu ta ra ngoài chạy bộ, mỗi buổi tối cũng ra ngoài chạy bộ đó!”
“Ngay từ đầu cậu ta đi bộ thôi, hiện tại mỗi lần đều chạy thật lâu…… dù sao tui cũng làm không được.”
……
Ngôn Cảnh Tắc giảm béo xác thật rất nỗ lực.
Hắn vẫn luôn xin không lên tiết tự học buổi tối, sau đó sẽ chạy bộ vào lúc người khác học tiết tự học buổi tối, chạy chậm một vòng lại một vòng.
Hắn cảm thấy lại qua hai tháng nữa, mình có thể thay đổi lớn chắc rồi.
Trùng hợp chính là…… Đến lúc đó còn vừa lúc là sinh nhật nguyên chủ!
Thật là ngẫm lại đã cảm thấy rất tốt đẹp.
Đảo mắt lại là cuối tuần.
Tô Mặc Tu vẫn không có tới tìm Ngôn Cảnh Tắc như cũ…… Bọn họ hiện tại quả thực là yêu nhau qua mạng!
Thiệu Thẩm Dương đến bệnh viện, Tôn Bân Bân trở về nhà…… Ngôn Cảnh Tắc vừa lúc đem kĩ thuật nào đó mình vẫn luôn muốn soạn lại lấy ra soạn, ở lì trong phòng ngủ, phát ra tư liệu mình muốn sửa soạn.
Cùng lúc đó, Chử Khải Vũ đã về đến nhà.
Sau khi Chử nữ sĩ ngừng thẻ của Chử Khải Vũ, cả người Chử Khải Vũ nhìn càng thêm âm trầm, nhưng gã không gây chuyện.
Chuyện này làm cho Chử nữ sĩ cảm thấy quyết định của mình thật chính xác, hơn nữa Chử Khải Vũ đã vài lần đòi tiền bà, cả cái sắc mặt tốt cũng không cho bà, bà càng không muốn cấp tiền cho Chử Khải Vũ.
Không khí nhà bọn họ cũng bởi vậy mà vẫn luôn đình trệ.
Đương nhiên không khí như vậy cũng có liên quan t ới Tô Mặc Tu.
Chử Khải Vũ là giữa trưa về nhà, vừa về nhà đã nhốt mình trong phòng ngủ, mãi cho đến lúc ăn cơm chiều mới xuống lầu.
Giờ ăn cơm, gã không nói một lời.
Chử nữ sĩ thấy gã mang bộ dạng như vậy là bực mình, Tô Mặc Tu thấy thế, bèn gắp cho Chử nữ sĩ gắp một cuộn chả giò chiên: “Mẹ, ăn chả giò chiên nè.”
Chử nữ sĩ thấy con trai lớn quan tâm mình, tâm tình thoáng tốt hơn một chút, nhưng nhìn thấy con trai lớn sắc mặt không xong, lại cảm thấy bực bội.
Sau khi Tô Mặc Tu come out, nếu cả ngày chạy ra ngoài, cha Tô mẹ Tô tám phần sẽ tức giận đến không chịu được, sẽ không cho y sắc mặt tốt, hai bên nói không chừng sẽ ầm ĩ lớn ồn ào lớn.
Nhưng Tô Mặc Tu không làm vậy, mỗi ngày y đều hai chỗ một đường công ty và nhà, không đi chỗ nào khác, chỉ là lúc ăn cơm cơ hồ không ăn cái gì, cả người còn uể oải ỉu xìu.
Bọn họ mỗi lần nói chuyện với Tô Mặc Tu……
Tô Mặc Tu sẽ áy náy mà xin lỗi, nhưng cũng nói bản thân mình không đổi được.
Xem bộ dáng này…… Sau khi phát hiện mình thích đàn ông, bản thân con trai bọn họ phi thường thống khổ……
Cha Tô mẹ Tô thấy bộ dáng này, cũng không tiện lại đi trách móc nặng nề Tô Mặc Tu.
Cha Tô mẹ Tô trầm mặc mà cơm nước xong, trở về phòng sớm.
Tô Mặc Tu thấy thế cũng trở về phòng, định gọi điện thoại cho tiểu mập mạp.
Gần đây y và tiểu mập mạp, hoặc là gửi tin nhắn, hoặc là là gọi điện thoại, rất ít video call.
Ngay từ đầu, là y lấy cớ đi công tác không đi gặp tiểu mập mạp, cũng không tiện cùng tiểu mập mạp video call, để tránh tiểu mập mạp thông qua video nhìn đến bài trí nhà y phía sau lưng, sau đó.… Tiểu mập mạp nói trong phòng ngủ có người khác, không muốn video call với y.
Cũng may giữa hai người đều có điện thoại không ngừng.
Tô Mặc Tu đang muốn gọi điện thoại cho tiểu mập mạp, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang, y mở cửa phòng ra thì nhìn thấy Chử Khải Vũ đang đứng ngoài cửa.
“Có việc?” Tô Mặc Tu nhíu mày nhìn em trai của mình.
Chử Khải Vũ trực tiếp đi thẳng vào phòng Tô Mặc Tu: “Có việc!”
“Em có chuyện gì?” Tô Mặc Tu hỏi.
Chử Khải Vũ đáp: “Ca, anh cho tôi mượn một ngàn vạn* đi!”
(*tương đương 35 tỷ 540 triệu VND)
Lúc Chử Khải Vũ mới trọng sinh, cảm thấy chính mình nhất định có thể làm ra một phen đại sự nghiệp, vì thế, gã còn ghi nhớ lại mấy loại cổ phiếu mấy năm nay tăng giá linh tinh. Nhưng gã còn chưa thành niên, khi đó lại vội vàng theo đuổi Thiệu Thẩm Dương, nên cái gì cũng chưa làm.
Hiện giờ Thiệu Thẩm Dương cũng không hề nhìn gã cái nào, gã không thể nề hà, bèn nghĩ gây dựng sự nghiệp trước.
Chờ có sự nghiệp rồi…… mặc kệ gã muốn làm cái gì cũng tiện hơn!
Nhân sinh còn rất dài, một ngày nào đó gã có thể theo đuổi được Thiệu Thẩm Dương.
Nhưng muốn làm nên sự nghiệp thì cần phải có tiền vốn…… Chử Khải Vũ tính toán vay tiền của ca ca, lại dùng thân phận của ca ca mở một tài khoản cổ phiếu, từ thị trường chứng khoán đãi vàng.
Tô Mặc Tu: “…… Em muốn một ngàn vạn làm cái gì?” rốt cuộc em trai y sao vậy? Mang bộ dạng đúng lý hợp tình như vậy đòi y mượn một ngàn vạn!
Đây là một ngàn vạn, không phải một ngàn!
Dù có có thể lấy ra được số tiền này, cũng không có khả năng tùy tùy tiện tiện cho đứa em trai vị thành niên này của mình.
“Tôi muốn chơi cổ phiếu.” Chử Khải Vũ nói, “Ca, anh dùng chứng minh nhân dân của anh mở một tài khoản cổ phiếu, để tôi luyện tập đi."
Tô Mặc Tu hoài nghi đầu óc em trai mình xảy ra vấn đề: “Em dựa vào cái gì cảm thấy…… Anh sẽ tùy tùy tiện tiện cho em một ngàn vạn để em mua cổ phiếu luyện tập?”
Tuy chơi cổ phiếu không phải đánh bạc, nhưng cũng tồn tại tính chất đánh cuộc, một ngàn vạn ném vào cái lu lớn thị trường chứng khoán này, rất có thể cả cái bọt nước cũng không văng lên được.
Y có tiền để dành nuôi tiểu mập mạp không ngon sao sao? Vì sao phải cầm đi cho em trai ném chơi?
“Ca, anh lại không thiếu tiền!” Chử Khải Vũ nói.
“Tiền của anh không phải gió to thổi tới.” Tô Mặc Tu nói.
“Còn không phải là ba mẹ cấp cho sao?” Chử Khải Vũ tức giận mà nói.
Gã vẫn luôn cảm thấy ba mẹ mình bất công ca ca.
Quản gã nghiêm như vậy, đổi là anh gã thì cái gì cũng có thể!
Còn phương diện tiền tài nữa…. Ba mẹ chung quy cứ cho anh gã tiêng, tương lại Tô thị cũng định là của anh gã!
Gã thì sao? Gã có thể có cái gì?
Thời kỳ phản nghịch gã đã không cao hứng, thật ra cũng có nguyên nhân này —— gã cảm thấy quá không công bằng.
“Chẳng lẽ tiền ba mẹ cũng là gió to thổi tới?” cảm tình của Tô Mặc Tu đối với em trai bị mài mòn đi càng ngày càng ít.
Ba mẹ xác thật có cho y tiền, nhưng cũng không phải vô duyên vô cớ thì cấp cho, đồng dạng tiền lúc trước cũng có cấp cho Chử Khải Vũ.
Chẳng qua Chử Khải Vũ có tiền là tiêu xài, sau thì ba mẹ y cũng không dám cho nữa, theo y biết thì cũng để tiền lại cho Chử Khải Vũ.
"Rốt cuộc anh có cho mượn hay không?" Chử Khải Vũ tức giận hỏi.
Tô Mặc Tu đáp: “Không cho!”
Chử Khải Vũ đóng sầm cửa liền bỏ đi.
Đời trước gã cùng ca ca này tiếp xúc không nhiều lắm, sau đó…… Sau đó không lâu, ca ca gã xảy ra tai nạn xe cộ mà qua đời.
Trọng sinh một lần, gã cảm thấy ca ca mình hình như có nét biến hóa, lại như là không có…… Nhưng chuyện tai nạn xe cộ……
Gã vốn định nhắc nhở anh gã, hiện tại lại bỏ chuyện này sang một bên.
Chờ đến lúc rồi rồi lại nói sau!
Chử Khải Vũ không lấy tới được vốn tài chính khởi đầu, cả đêm không ngủ ngon, kết quả ngày hôm sau…… Thế nhưng gã phát hiện ba mẹ đều ở nhà.
Mẹ ở nhà cũng không hiếm lạ, người bận rộn như ba gã sao lại ở nhà?
Chử Khải Vũ thấy ba mẹ của mình nhìn qua, trợn trắng mắt đi về phòng ngủ.
Lần thứ hai Chử Khải Vũ rời khỏi phòng ngủ đã là giữa trưa.
Gã đi xuống lầu tìm gì ăn, kết quả vừa xuống lầu đã sửng sốt ---- nhà gã thế mà lại có khách!
Người khách này gã còn biết đến.
Đời trước sau khi Thiệu Thẩm Dương chết, gã sống mơ mơ màng màng một đoạn thời gian, trong lúc đó, người trong nhà vẫn luôn không quản gã bao nhiêu.
Sau đó, anh gã đã chết, ba mẹ mới tìm được gã, tiếp nhận tính hướng của gã, sau đó cũng không biết từ nơi nào tìm tới vài người, bảo gã làm quen với bọn họ.
Trong lòng gã chỉ có một mình Thiệu Thẩm Dương, đương nhiên không đồng ý, nhưng ba mẹ mang một người trong đó về nhà, người nọ còn có ý đồ câu dẫn gã…… Sau đó gã mắng người nọ một trận rồi đuổi đi, ba mẹ mới không nhắc đến chuyện làm quen nữa.
Mà người trước mắt này đúng là người bị ba mẹ gã mang về nhà, lại bị gã mắng một trận kia.
Chử Khải Vũ nhìn thấy người này liền khó chịu, người này thật ra lại hữu hảo mà chào hỏi Chử Khải Vũ: “Em chính là Chử Khải Vũ đúng không? Chào em.”
Chử Khải Vũ cười lạnh một tiếng, lại hơi khó hiểu —— ba mẹ gã đem người này mang về nhà là muốn làm gì?
Chử Khải Vũ rất tò mò, cha Tô mẹ Tô thấy Chử Khải Vũ không lễ phép như vậy thì mặt đều đen, Chử nữ sĩ nói với chàng trai trẻ tuổi mình gọi tới: “Colin, ngại quá, đứa nhỏ này tính tình không tốt.”
Colin nói: “Dì, không sao, mấy thằng bé thời kỳ phản nghịch đều như vậy.”
"Anh kêu ai là thằng bé hả?" Chử Khải Vũ bùng nổ, gã nhớ rõ người này cũng chỉ lớn hơn gã bốn năm tuổi, thế mà gọi gã là thằng nhóc?
Chàng trai tên Colin sửng sốt, có chút xấu hổ.
Cha Tô mẹ Tô càng xấu hổ hơn, Chử nữ sĩ lại nói: “Colin, cháu không cần phải xen vào nó, gia hỏa này chính là thích đối nghịch với bọn dì.” . Truyện mới cập nhật
Colin chỉ có thể nói: “Dì ơi không sao đâu.” cậu vốn đang định khách sáo vài câu còn nhỏ linh tinh, hiện tại thì không dám nói.
Colin không nói chuyện, Chử Khải Vũ lại hỏi cha Tô mẹ Tô: “Sao anh ta lại đến nhà chúng ta?"
Cha Tô nói: “Con lễ phép một chút! Đừng gây chuyện!”
Chử nữ sĩ càng trực tiếp nói với Chử Khải Vũ: “Theo mẹ qua đây!"
Chử Khải Vũ đi theo Chử nữ sĩ lên lầu.
Chử nữ sĩ mang con trai nhỏ vào thư phòng: “Colin là đối tượng làm quen của anh con, con lễ phép một chút!”
Sau khi con trai lớn công khai tính hướng, Chử nữ sĩ rối rắm thật lâu, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không kết hôn hình như cũng không có gì.
Nhiều nhất chính là bị người bên ngoài âm dương quái khí, bà không để bụng!
Nhưng bà có thể tiếp thu con trai mình không kết hôn sinh con, lại cảm thấy con trai mình hẳn là phải có một bạn lữ.
Con người đều là muốn giao lưu, chung quy con trai bà không thể vẫn mãi một mình cô đơn!
Dù thích đàn ông cũng nên tìm một đối tượng cố định, như vậy khi bọn họ không còn nữa, con trai bọn họ còn có người bồi cạnh.
Có ý nghĩ như vậy, Chử nữ sĩ bèn đi hỏi bạn bè của mình xem có ai quen biết người thích hợp hay không, nói đến cũng khéo, con trai của bạn của bạn bà cũng thích nam giới, đứa nhỏ kia nhìn thấy ảnh chụp Tô Mặc Tu còn cực kỳ vừa lòng….
Nên bà bèn mời người đến đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.