“ Anh không! ” Tiếng Kiều Kính Uyên quật cường rống lại.
Diệp Cẩn Niên nhìn hắn cả gan hét xong liền hổn hển thở, mệt mỏi thật đến mức không thể giả hơn, mồ hôi từ gương mặt trắng bệch của Kiều Kính Uyên trượt dài. Hắn đâm sầm vào ngực thiếu niên, kìm kẹp tay chân cố chấp đến bỏ qua những lời vừa được đe dọa.
Hắn là bệnh nhân, vậy nên, hắn có quyền!
Tiếng rên rỉ biểu lộ đau đớn thống khổ. Tiếng khóc vẫn còn đó, cùng với lời oán trách người nào đó vô tâm vô phổi, thỏa thỏa đáng đáng muốn quy tội hết lên trên đâu Diệp Cẩn Niên.
đau ” Kiều Kính Uyên than khóc, ấn tay cậu lên vị trí khoang ngực hắn, nước mắt đều cọ hết trên người vợ.
Diệp Cẩn Niên mau bị hắn chọc cho nổi máu điên, cậu nhớ rõ ràng rằng tối qua đánh hắn đâu có nằm ở đó, vậy thì đau cái gì? Ăn vạ à!!
Còn đau tim, bố đập cho xuất huyết cơ tim!!
Ở phía bên kia, Thẩm Mộc mặt đờ ra khi bị cuộc gọi bị cắt ngang, phiền muộn gãi giãi đầu, mặc dù đã nghe rõ và hiểu những gì thiếu phu nhân nói, nhưng hắn còn chứ hỏi vị trí hai người họ ở nơi nào a?!
Rối rắm nửa phút, Thẩm Mộc sai sử người giải quyết những điều còn lại, sau đó lái xe đi đến bệnh viện, trước đó còn phải nhờ người tra xem vị trí tiểu thiếu gia và thiếu phu nhân đang ở chỗ nào.
Nửa đường, bỗng điện thoại lần nữa vang lên tiếng tin nhắn, Thẩm Mộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh-luc-chang-vang-lui-tan-vao-hung-dong/3630758/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.