Chương trước
Chương sau
“ Là em mua nó? ” Kiều Kính Uyên vẻ mặt bình tĩnh hỏi, lại tương phản, che giấu phần nào khiếp sợ, bởi vì đến lúc này lý trí Kiều Kính Uyên phản ứng lại đây. Một rìu vừa rồi giáng xuống, dứt khoát chẳng hề do dự, càng không cần nghe đến một lời chào hỏi.

Omega của hắn, thật sự muốn giết hắn.

Kiều Kính Uyên tin chắc rằng, trước khi hắn bấm chuông cửa, Diệp Cẩn Niên đã nhận ra được người đến là ai, thông qua thần giao cách cảm và Pheromone cảm ứng khi cả hai đang thiếu hụt tin tức tố. Vô hình kêu gào đã báo cho cho lẫn nhau sự tồn tại, nếu muốn xác minh hơn, cửa có mắt mèo, nhìn ra sẽ thấy hắn.

Diệp Cẩn Niên nhún vai, cậu thản nhiên đối lưng với Kiều Kính Uyên, đi về phía ghế sopha.

“ Tất nhiên ” Diệp Cẩn Niên đáp.

Giả đấy, tôi nhặt được.

Kiều Kính Uyên cười khẽ, lòng để tâm không nằm ở việc mua từ lúc nào, hắn như đang đùa giỡn “ Vợ mua nó là muốn phòng ai à? Chẳng lẽ muốn bổ anh làm đôi? ”

“ Haha ” Thiếu niên dựa người trên ghế, khẽ cười như thuận theo lời đùa giỡn ấy mà buồn cười, ánh mắt luôn luôn không dời đi khỏi Kiều Kính Uyên, Diệp Cẩn Niên tựa cằm lên cánh tay bản thân, dừng lại tiếng cười “ Anh đoán?

“ Vợ hận anh ” Kiều Kính Uyên.

"

“ Ồ ” Diệp Cẩn Niên nghe xong cũng không ý kiến, cậu nên nói gì mới phải, hận à, cần thiết không, chập chạp miêu tả thứ mà cậu mơ hồ không ổn định, về lý thuyết cậu còn rất rối rắm. Nhưng kế hoạch thực hành, Diệp Cẩn Niên sẽ không thay đổi, ý cười nhẹ theo cái lướt mắt nhìn xuống ‘ Ngu dốt, tôi muốn giết chết anh, còn hận, tôi không’Kiều Kính Uyên nghe không được câu trả lời, cả hai không ai nói thêm điều gì nữa, ít nhiều phát tác uất hận còn được, điều đó lại bình thường đến hiển nhiên. Nhưng nghe Kiều Kính Uyên kiên định nói xong, sự im lặng bao trùm, khiến cho hắn không đoán được, Omega của hắn, có còn yêu hắn hay không.



Kiếp trước từ khi hắn cắn nát tuyến thể Diệp Trí, cộng thêm việc hắn chưa từng nhìn lại và hỏi, càng chưa từng thấy đối phương quá nhiều từ lúc đó về sau. Cho đến khi một mớ hỗn loạn diễn ra, Kiều Kính Uyên càng là không dám điều tra, cũng không thể tra ra được nữa.

‘Hừm ’Diệp Cẩn Niên nào cần quản hắn suy nghĩ gì.

Không - - quan - tâm!

Kiều Kính Uyên siết chặt tay, ngăn cản cảm xúc thất vọng này xuống, thay đổi dép vào trong nhà, hắn chú ý đến trên bàn đang có một hộp giữ ấm. Nhìn thiếu niên nhàm chán thay đổi tư thế, nằm thẳng người trên ghế sopha. Ngoan ngoãn tựa đầu, tay đặt trên ngực, chân khúc khuỷu không an phận.

Diệp Cẩn Niên điều tiết khiến hơi thở đều đặn, thả lỏng thân thể, ngực phập phồng như đã ngủ rồi, Kiều Kính Uyên nghiêng đầu, hắn không tự giác thả nhẹ bước chân, không tiếng động đến bàn ăn, bàn tay đặt lên trên hộp giữ nhiệt, vẫn ấm.

Kiều Kính Uyên nhấc tay, hắn bước về phía bàn trà, bên trên vẫn còn hai ly nước vẫn chưa dọn, điều này chứng tỏ là vừa rồi đã có người đến. Hơn nữa, tàn dư của mùi hương cay độc để lại, Kiều Kính Uyên mũi hơi nhăn lên một chút, hắn tâm tình càng khó chịu.

Cùng với thời gian đi và về, hai kẻ đó lui đến không lâu, nhưng Omega của hắn tiếp là ai? Quan hệ như thế nào? Và.....

Kiều Kính Uyên hoàn toàn chẳng biết gì về Diệp Trí cả, ở kiếp trước lẫn kiếp này, hắn tiếp cận thiếu niên, ngồi xổm xuống, đưa tay đến.

'Hắn dừng hành động của mình lại, đối diện ánh mắt bình tĩnh không chút gợn sóng của Diệp Cẩn Niên, yên ắng, thanh tỉnh, không có chút mơ hồ khi vừa mới tỉnh dậy từ giấc ngủ ngắn, chẳng một cái chớp mắt nào.

Nghĩa là, ngay từ đầu Diệp Cẩn Niên đã luôn đề phòng hắn, Kiều Kính Uyên xem được cây rìu đó được tựa bên ghế. Cán dài rất dễ cầm nắm, nó vẫn còn ở rất gần với tầm tay cậu, nếu hắn dám làm gì quá đáng, hắn vẫn sẽ bị Diệp Cẩn Niên, giết chết.

Kiều Kính Uyên giữ vững thái độ, hắn không hề bị ngăn cản hay phản kháng từ Diệp Cẩn Niên, vậy nên hắn tự nhiên vuốt nhẹ lên gò má cậu “ Đừng để bị lạnh, thời tiết không thích hợp mặc quần áo phong phanh như vậy, mau đi thay đồ ” NOW

Chạm đến mái tóc còn ẩm ướt chưa khô, hắn cong môi cười, vân vê đoạn tóc đã khá dài của Diệp Cẩn Niên, vừa không vui mắng “ Vẫn còn ướt, đừng nằm ủ tóc, như vậy không tốt đâu ”



“ Nào, ngồi dậy ” Lôi kéo thiếu niên lên, Kiều Kính Uyên nổi lên ý xấu, nhân cơ hội Diệp Cẩn Niên tùy ý để hắn sai sử, rướm người hôn một cái * chụt! cực kỳ vang dội, sau đó liền đứng dậy đi vào phòng tắm.

Diệp Cẩn Niên “ .....? ” _ loading.

Máy chủ hiện đang giảm tải, máy chủ vô pháp lý giải!

Mờ mịt chạm vào má, nơi vừa được Kiều Kính Uyên hôn vào, bởi vì quá nhanh chóng, cũng thật dùng lực, vị trí vẫn còn sót lại cảm giác mỗi chạm đến.

Cậu trợn trừng mắt ‘Đ* m* m**

Tiếng động người bước trở ra, Diệp Cẩn Niên thuận tay cầm lấy vật trước mặt mình, vẫn luôn sẵn sàng công kích Kiều Kính Uyên. Nhưng rồi cho đến lúc thân ảnh trở về, vẫn không có tiếng động nào cả.

“ Vợ khát à? ” Hắn nghi hoặc hỏi.

' Diệp Cẩn Niên không đáp, chỉ buông tay ra khỏi ly nước, thả cho nó về trên bàn. Do dự nhất thời khiến Diệp Cẩn Niên nói chẳng đặng tâm tình.

Bao phủ lên một chiếc khăn mới khô ráo, Kiều Kính Uyên một chân quỳ đứng trên ghế, cẩn thận lau khô tóc cho Diệp Cẩn Niên.

* Bốp!

“ Shh ” Kiều Kính Uyên giật mình, một mảnh ửng đỏ tại mu bàn tay cùng với việc tay Diệp Cẩn Niên vẫn còn chưa thu lại, hắn phì cười, đè thấp bàn tay cậu vừa vung đến đánh hắn “ Lỗi anh, vợ đừng giận, lát cho em sờ lại! ”
"?" Diệp Cẩn Niên chậm rãi toát ra dấu chấm hỏi "Gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.