Phụ thuộc tay trái bóp cổ Chu Dã, tay phải cầm ngọn đũa dính máu, đầu nham nhở từng giọt tí tách không ngừng rỉ máu, nhà ăn gào rống thiết thét hoảng sợ, Diệp Cẩn Niên ánh mắt sắt lạnh lườm về phía sau.
Cậu luôn cảnh giác, phát hiện một trong đám. đàn em của Chu Dã đã tiếp cận bản thân rất gần, bị ánh nhìn tựa thú dữ săn mồi, tên đàn em đó thấp thỏm lùi về phía sau. Không chỉ bởi ánh mắt, còn là biểu cảm của Diệp Cẩn Niên.
Không tính là xấu xí, nhưng đây chẳng phải lúc để khen ngợi gì, xinh đẹp tiểu miêu khi tức giận, đáng sợ hơn bất cứ thứ gì. Làm sao có thể tưởng tượng được gương mặt đó tạo nên loại biểu cảm dữ tợn nào.
"Cút!" Thiếu niên gầm lên, chỉ một câu, từ kẻ răng nghiến ra từng khẩu âm.
"Hức!" Chu Dã cảm nhận được bàn tay càng lúc càng siết chặt hơn, khí quãng không thể lưu thông, kể cả máu dồn lên não bị chặng ngang, hít thở không thông dẫn đến vô hạn choáng váng, hắn ưỡn một chút ngực. Bên má, ướt át máu tươi và mơ hồ nước mắt, hắn muốn vùng vẫy giẫy giụa, nhưng tơ nhện vây hãm làm hắn thoát ra không được.
* Lách cách.
Âm thanh rơi xuống sàn ngay bên tai. Nhỏ đến cùng kim châm rơi xuống, lại ở cái không gian ắng ả chỉ còn tiếng hít thở và gây gắt hoảng sợ của đám đông, âm thanh đó như được phóng đại.
Thon dài bàn tay buông xuống chiếc đũa, oánh nhuận đầu ngón tay đẹp làm sao, trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh-luc-chang-vang-lui-tan-vao-hung-dong/3615332/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.