Muộn.
Đều muộn.
Tất cả điều hắn cố làm để bù đắp, đều đến muộn cả.
Đôi mắt từng rất xinh đẹp, hàm chứa những thứ cảm xúc hỉ nộ ái ố mà con người nên có, hướng hắn làm trung tâm, vọng lên nhìn hắn, Kiều Kính Uyên thời điểm đó chỉ có hận cùng ghê tởm, sau lại.... sau lại....
Hắn hối hận.
Lúc mà Kiều Kính Uyên quay lại nhìn vào cái đuôi nhỏ luôn lẽo đẽo đi theo phía sau, từ lúc nào Omega của hắn đã mình đầy thương tích, đôi mắt ngẩng lên nhìn hắn vô hồn đến tuyệt vọng.
Cuối cùng chỉ có hận và sợ hãi, Kiều Kính Uyên vươn tay, bóng dáng biến mất ngay cả trong giấc mơ, không đúng, hắn chưa từng mơ thấy Omega của hắn.
Là từ ảo tưởng thác loạn tinh thần mà sinh ra ám ảnh.
Cả đời hắn về sau chưa từng nghe được âm thanh kia nữa. Hắn cứ vùi đầu vào dằn vặt tự hành hạ bản thân, kỳ động dục không bạn tình, không bạn đời, có người nhìn không nổi thảm trạng của hắn, cao giọng miệt thị " Kiều Kính Uyên, cậu diễn cho ai xem? "
Đúng vậy, hắn diễn cho ai xem a?
" Khụ khụ!" Bác sĩ ho khan hai ba hạ thanh âm, ý đồ lôi kéo nam Alpha từ cõi xa xôi kéo trở về thực tại.
"Chậc" Kiều Kính Uyên chua xót đôi mắt khẽ nhắm, âm thanh rõ ràng ở tặc lưỡi, cảm xúc của Kiều Kính Uyên lúc này có chút mơ hồ không định dạng được mơ hay thực, bởi vì nếu hắn so sánh với kiếp trước, vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh-luc-chang-vang-lui-tan-vao-hung-dong/3615316/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.