Viên kẹo nhỏ được nửa bọc lấy, nửa lộ ra bên ngoài không khí, lấp ló như tiểu tinh linh cơ trí, tròn ủn bộ dạng khi đang trốn tránh, ẩn nấp thân mình để không bị nhân loại không lồ phát hiện.
Mùi hương ngọt ngào lại không bị gắt mũi, so với mùi hương của kẹo bình thường khác xa rất nhiều, không nói đến những loại đường hóa học khó chịu, bên chóp mũi đang ve vãn cái loại mùi thơm mê hoặc rất kỳ quái, đứa bé lẳng lặng nhìn Diệp Cẩn Niên vài giây.
Không lâu không chậm.
Đứa bé di chuyển rồi.
Đôi tay bé nhỏ cầm nắm lấy bàn tay mà Diệp Cẩn Niên đang dâng lên kẹo, kéo đến bên môi, đứa bé rất tự nhiên mà ăn lấy món đồ Diệp Cẩn Niên cho nó.
Đến nổi có ăn được hay không, hợp khẩu vị hay là không, hoàn toàn không hỏi đáp, đến cả lễ phép cơ bản cũng chưa.
Diệp Cẩn Niên bỏ qua việc về giao tiếp, mà nghĩ một hồi, cũng vì thế mà bật cười, tiếng cười dễ nghe trầm thấp, mang theo vui thích khó có được, Diệp Cẩn Niên bỏ vào túi quần của mình chiếc vỏ rỗng, khẽ vươn tay véo lấy chiếc má nhỏ phúng phính kia. Bàn tay còn lại đang được đặt ở đỉnh đầu lúc này cũng thuận thế mà trượt xuống bả vai của đứa bé.
“ Bạn nhỏ, tùy tiện ăn đồ mà người lạ cho, thật can đảm làm sao, cháu không sợ bị chú có ý xấu, bắt cháu đi mất à, hửm? ” Phía sau câu hỏi, thật dài ngữ điệu cố ý đè thấp thật nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh-luc-chang-vang-lui-tan-vao-hung-dong/3586726/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.