Im lặng không biết nên mở lời từ đâu để vạch đi bức màng ngăn cách ngượng ngùng, Thính Đình xem như rõ ràng điểm để tâm của đối phương không nằm ở việc mặt mũi. Hoặc là quá vô tư trước việc Alpha của bản thân không yêu mình.
Hắn chăm chú nhìn Diệp Cẩn Niên, tư thái mong chờ vọng đến ánh mắt sáng lấp lánh, sau lưng dựng lên cái đuôi, từng chút vẫy nhẹ như phóng thấp khả năng tồn tại. Diệp Cẩn Niên không tiếng động thúc giục Thính Đình trả lời cho câu hỏi của mình.
Thính Đình thở dài, gật đầu “ Đáng yêu ”
“ Gien hóa thú của cậu không tệ đâu ”
Diệp Cẩn Niên “ Thật sao? ”
“ Ừ ” Thính Đình đáp, bản thân cũng không phải nói dối, Diệp Cẩn Niên bộ dạng đáng yêu vô cùng, cảm giác như một trương giấy trắng, một tiểu thiếu gia không trãi sự đời vậy.
Vô thanh vô thức khiến người bên cạnh cảm giác thoải mái vô cùng, chỉ trừ việc không chừng mực trong việc giao tiếp, hẳn là đều ổn nhỉ?
Diệp Cẩn Niên đạt được đáp án sau, dào dạt cảm giác thành tựu không gì tả nổi, tay xoa xoa cằm, vẻ mặt cậu chính trực suy tư. Chỉ có chính Diệp Cẩn Niên còn chưa để ý đế chiếc đuôi phía sau đang bán đứng sự nghiêm túc đó.
Thính Đình nhướng mày “ Vui đến như vậy? ”
“ Hả? ” Diệp Cẩn Niên ngơ ngác “ Sao anh biết? ”
“ ..... ” Thính Đình hết nói nổi, hắn vươn tay, chỉ về phía sau Diệp Cẩn Niên.
Thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-tinh-luc-chang-vang-lui-tan-vao-hung-dong/3586715/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.