Tiểu hầu kêu chít chít nhào tới, đưa đến một hồ lô rượu, Lục Mộng Thần uống ừng ực liên tục vài ngụm, toàn bộ mỹ tửu trong hồ lô đều cạn sạch, sau đó trên mặt hiện ra vẻ say sưa, hô to: "Thống khoái! Thống khoái! Tiểu hầu, ngày kia ta phải quyết đấu với Diệu Nhiên sư tỷ, có thể cưới được nàng hay không, tất cả đều trông chờ vào ngày này! Hắc hắc, ha ha ha!" Lục Mộng Thần rất đắc ý, rượu giúp hắn có đảm khí, lúc này hào khí của hắn đang đại phát. Tiểu hầu nháy nháy hai mắt, tựa hồ hiểu rõ ý tứ của Lục Mộng Thần, trên mặt lộ ra vẻ xem thường. Nó dùng tay chỉ vào Mộng Thần, kêu chít chít vài tiếng, rồi chạy nhảy xung quanh, ý là tên gia hỏa ngươi chẳng những là một tửu quỷ mà còn là sắc quỷ. nl.Tiểu gia hỏa này quả thực thú vị, năm năm nay nếu không có nó đi cùng, thật chẳng biết là đã tịch mịch như thế nào! Lục Mộng Thần cười ha hả, thò tay phải nắm lấy Tiểu Hầu khiến nó không động đậy được nữa. "Xem ngươi còn châm biếm ta nữa không! Con khỉ kia!" Lục Mộng Thần cười một tiếng quái dị, ra sức vung một cái, ném Tiểu Hầu lên không trung. Tiểu Hầu bay lên cao, thân thể không ngừng lộn vòng, bị dọa kêu loạn cả lên, dường như đang xin tha thứ, xin cứu mạng.kien Lục Mộng Thần nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của Tiểu Hầu, tâm tình không khỏi hết sức khoan khoái, tay khẽ khua lên, một cổ chân nguyên hùng hậu đỡ lấy nó, chầm chậm hạ xuống. Khi sắp rơi tới mặt đất, Lục Mộng Thần thình lình đẩy một cái, Tiểu Hầu liền lăn rào rào ra ngoài. Tiểu Hầu nhe răng ra kêu mấy tiếng kỳ quái, hình như đã tức giận, đang định xông đến Lục Mộng Thần thì đột nhiên một thanh âm bay bổng truyền tới: "Mộng Thần, đang chơi với Tiểu Hầu hả? Mấy ngày nay biểu hiện của con rất xuất chúng, thật đã làm cho ta rất cao hứng." Nghe giọng nói ôn hòa thuần chính này, tỏa ra luồng chính khí xuyên vào trong tâm, dường như trời sinh là khắc tinh của tà hầu này, khiến Tiểu Hầu bị dọa đến co rúm người lại, không dám cử động. Lục Mộng Thần ngẩng đầu nhìn, thì ra là sư phụ Thiên Phong chân nhân. Hắn vội vàng thi lễ: "Sư phụ!" Thiên Phong chân nhân dừng lại trước mặt Lục Mộng Thần, nhìn tên đệ tử tướng mạo thật thà chất phác này, nhớ lại biểu hiện tuyệt vời của hắn mấy hôm nay, trong lòng không khỏi cảm khái một trận. Ba mươi năm rồi, hài tử này cuối cùng cũng đã trưởng thành! Về lai lịch thân thế của nó, khi nào nói cho nó biết đây? Tu La chiến thần, ngươi rốt cuộc là nhân vật như thế nào? Tại sao lại có một hài nhi bò ra từ trong Nguyệt Ảnh bảo hộp do ngươi để lại? "Mộng Thần, con tiến bộ quá nhanh, ta tin rằng tất sẽ không tới trăm năm sau, con sẽ có thể đạt đến tu vi của ta. Phong Thần Tông chúng ta đúng là may mắn được ông trời rủ lòng thương!" Khi nói đến đây, trong đầu Thiên Phong chân nhân lại hiện ra cảnh một khắc đó khi tiểu Mộng Thần thân thể sáng bóng bò về phía mình, hắn vốn thuộc về Minh Phi, không ngờ sau đó tiểu Mộng Thần lại quay sang hướng khác, chẳng lẽ đây thật là thiên ý sao? Lục Mộng Thần không nghe được rõ những lời này của Thiên Phong chân nhân, chỉ cười hì hì, vẻ ngây ngô cố hữu lại hiện ra! Hắn cũng chẳng nói gì, cứ như thế nhìn chăm chú vào sư phụ, từ nhỏ đến lớn, mỗi khi ở cùng với sư phụ, hắn luôn có dáng vẻ như vậy, đã mấy chục năm vẫn chưa thay đổi. Thiên Phong chân nhân sớm quen với vẻ ngây ngô đáng yêu của tên đồ đệ này, đặc biệt là nụ cười ngốc nghếch kinh điển này càng khắc sâu trong lòng ông. Hài tử này chẳng khác nào con ruột của mình vậy, bao nhiêu quan tâm và yêu thương đều dồn vào hắn. "Mộng Thần à, hai ngày này con hãy nghỉ ngơi cho tốt, trận chung kết ngày kia cứ tận lực là được rồi. Đại Lực Kim Cương kiếm pháp của Diệu Nhiên quả thật có uy lực rất bá đạo, với chiêu Thiên Địa Vô Cực đó của con cũng chỉ có thể chống lại chiêu thứ nhất của nàng ta. Có t hua cũng không sao, con giành được vị trí thứ hai là ta đã mười phần cao hứng rồi. Ha ha!" Thiên Phong chân nhân dùng lời nói thành khẩn sâu xa để căn dặn. Ông hiểu rõ thực lực của Diệu Nhiên, hai thức đầu của Đại Lực Kim Cương kiếm pháp đã kinh thiên động địa như thế, vậy thì thức thứ ba tin rằng sẽ càng lợi hại hơn, với thực lực của Mộng Thần hiện nay vẫn chưa đủ để đánh bại Diệu Nhiên. Nguồn tại http://Truyện FULL Lục Mộng Thần nghe những lời này trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, sự quan tâm ân cần đó của sư phụ, mấy chục năm nay ở trong lòng hắn đã trở thành quá quen thuộc, khiến hắn lúc nào cũng cảm thấy như được sưởi ấm. "Sư phụ, đồ nhi nhất định sẽ tận lực, quyết không để cho người thất vọng." Thiên Phong chân nhân mỉm cười gật đầu, dặn dò thêm vài câu rồi mới bỏ đi. Lục Mộng Thần nhìn theo bối ảnh xa dần của Thiên Phong chân nhân, đứng ngẩn ngơ bất động ở đó, Tiểu Hầu thấy vậy cũng không dám lên tiếng, lặng lẽ chuồn ra ngoài chơi. Ngây ra một hồi, Lục Mộng Thần nằm lên giường. Nghĩ đến trận chung kết ngày kia, hắn phải làm thế nào để đối mặt với Diệu Nhiên sư tỷ đây? Nàng lợi hại như thế, mình phải làm sao mới chiến thắng được nàng? Không thắng được thì mộng tưởng cưới Diệu Nhiên sư tỷ sẽ tan vỡ, ài! Lúc này, hình ảnh đôi mắt mỹ lệ đó của Diệu Nhiên lại bồng bềnh trước mắt. Hay là đi xem thử Diệu Nhiên sư tỷ thế nào? Lục Mộng Thần bỗng hạ quyết định. Từ lúc cách biệt ở Kỳ Vân sơn, bọn họ đã năm năm chưa gặp mặt. Mấy ngày nay ở Phong Thần quảng trường đông đúc người, hắn vì bận tỷ đấu nên cũng chưa có thời gian nói chuyện với nàng. "Đi gặp nàng?" Lục Mộng Thần trong lòng càng cân nhắc hết lần này đến lần khác, trong ý thức lại càng thêm khích động và rõ ràng hơn, hắn phấn khởi đứng dậy, một quầng mây mù trắng mịt mờ lập tức bao phủ lấy khắp thân thể, người hắn hơi nằm ra sau, rồi ngự kiếm phi hành ra khỏi phòng. Phương hướng chính là Hành Thủy phong. Hiện giờ Lục Mộng Thần đã hoàn toàn thân kiếm hợp nhất, không cần dựa vào thực thể của Vân Vụ kiếm để phi hành nữa. oooOooo Diệu Nhiên trong trận tứ cường đã chiến thắng Bạch Lạc Sinh, chân nguyên nội thể tiêu hao rất nhiều, ban nãy tiễn Diệu Thủy, Diệu Tuệ mấy người rời khỏi, lại càng cảm thấy choáng váng. Diệu Nhiên ngồi xuống cạnh giường, một tay chống đầu, nhắm mắt dưỡng thần. Ánh trăng lờ mờ chiếu xuống, một nửa trải lên mái tóc dài đen nhánh để tự nhiên, nửa kia nhẹ nhàng soi lên khuôn mặt mỹ lệ của nàng, một cảm giác yên tĩnh thuần khiết giống như dòng nước mát lạnh nhẹ trôi. Đôi mày ngài uốn cong đẹp như trăng trên trời, lông mày dài mảnh đen nhánh phảng phất như phát sáng dưới ánh trăng. Diệu Nhiên thật sự đã mệt, vừa khép mắt liền cảm thấy nặng trĩu. Không biết trải qua bao lâu. Trong lúc mơ màng, nàng đột nhiên cảm thấy trên mặt có luồng gió ấm lướt nhẹ, tê tê gai gai. Diệu Nhiên vừa tự hỏi vừa mở mắt ra, tình cảnh trước mặt khiến nàng giật mình hoảng hốt, hoa dung thất sắc. nl.Một vẻ mặt tươi cười ngốc nghếch xuất hiện ở ngay trước mặt nàng chưa đến một xích, chẳng phải ai khác chính là Lục Mộng Thần, hắn đã hoàn toàn bị Diệu Nhiên làm cho mê mẩn, bao nhiêu tham lam nguyên tố trong lòng đều được phóng thích, miệng mở rộng, hơi thở gấp gáp hỗn loạn. Lúc này Lục Mộng Thần đã điên đảo thần hồn, vẻ mặt si mê sáp đến phía trước Diệu Nhiên, miệng chu ra chuẩn bị hôn trộm bờ môi đỏ thắm của Diệu Nhiên.kien A! Diệu Nhiên kinh hãi kêu lên! Tiếp đó là một tiếng "chát", Lục Mộng Thần liền ôm má lùi lại. Khuôn mặt Diệu Nhiên như băng lạnh, tức đến toàn thân run rẩy. Nàng chỉ vào Lục Mộng Thần, run run nói: "Ngươi…ngươi…muốn làm cái gì? Ngươi là đồ sắc lang!" Một cái tát lập tức khiến Mộng Thần tỉnh lại không ít, hắn nhất thời cũng không biết phải nói thế nào mới phải, chỉ ê a vài câu: "Diệu Nhiên sư tỷ…tỷ đẹp quá, ta yêu thích tỷ lắm……tỷ…….tỷ……gả cho ta được không?" Lục Mộng Thần lại đưa ra yêu cầu muốn cưới Diệu Nhiên, Diệu Nhiên tuy đang nổi giận, nhưng nàng lại sợ nhất chính là việc này. "Nằm mơ!" Chát! Chát! Lại thêm hai bạt tai. Lục Mộng Thần bị đánh liền hai cái, đúng là hoàn toàn hồi tỉnh. Hắn thu lại vẻ tươi cười, lui nhanh ra sau mấy bước, bỗng chốc đã trở lại bình thường, hắn nghiêm túc nói: "Diệu Nhiên sư tỷ, ở trong động ở Kỳ Vân sơn, tỷ đã ưng thuận ta, chỉ cần ta có thể thắng tỷ trong cuộc tỷ đấu thì tỷ sẽ gả cho ta, hy vọng……hy vọng tỷ sẽ không thất ngôn!" Rồi không đợi Diệu Nhiên nói gì, Lục Mộng Thần nhanh chóng bay đi. Chiêu này quả là lợi hại, Lục Mộng Thần thực sự đã thông minh hơn trước. Diệu Nhiên không đuổi theo hắn. Nàng biết dù có đuổi theo, do chân nguyên đã bị tiêu hao nên nàng tạm thời cũng không phải là đối thủ của Lục Mộng Thần, như thế càng tự chuốc lấy nhục nhã. Khuôn mặt băng lạnh của Diệu Nhiên trắng bệch như tuyết, không thấy được chút huyết sắc, nhãn thần dường như có thể giết chết người. "Lục Mộng Thần, ngươi là đồ hỗn đản! Ta sẽ không tha cho ngươi!" "Ngày kia! Ta nhất định phải cho ngươi biết mặt!" Diệu Nhiên cầm Kim Cương thần kiếm lên, thân kiếm phát ra tiếng oong oong, phảng phất như cảm thấy được sát khí của nàng, khiến Kim Cương thần kiếm vô cùng cao hứng. Kim Cương thần kiếm à! Tất cả đều nhờ vào ngươi! oooOooo Lục Mộng Thần phi hành trên không trung, trong lòng tựa như lẫn lộn các mùi vị, cao hứng, kích thích, khẩn trương, ngọt ngào, đau khổ, thất vọng..…bao nhiêu tâm tư cứ cuồn cuộn không ngừng, khiến hắn không biết nên phân biệt, chọn lựa như thế nào. Trận chiến ngày kia quả thực là quan hệ đến cả tương lai cuộc đời hắn, hắn nhất định phải tận sức mới được. Lục Mộng Thần đột nhiên thấy chua xót, trong lúc bất tri bất giác, dung mạo tuyệt mỹ của Thanh Dao lại hiện ra trước mắt hắn. Không biết ở trong Tham Thần cấm cung, Thanh Dao như thế nào rồi? Còn hơn hai trăm năm nữa, lâu như vậy, nàng khiến ta đợi chờ thật đau khổ! Một hàng lệ trong suốt từ khóe mắt Lục Mộng Thần chảy xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]