Một nhánh cờ hoa bắn lên trời xanh, bầu trời xanh biếc nổ thành muôn sắc màu.
Từ lúc ở trấn Ngọc Môn, Dần quân đã chia thành hai đường, nhưng hiện tại rơi vào thế yếu, nếu tiếp tục tổn thất hơn nửa binh lực, dù có đồng tâm hiệp lực với Thổ Phiên, cũng khó chống lại Tề quân. Nên cả hai đường đều cử một đoàn binh sĩ đi đầu, lấy cờ hoa để truyền báo —— ở đây có mai phục, đổi đường đi.
Mà Chung Dật biết mệnh trời sắp đến, thẳng thắn tự xin đi đầu, lúc xuất phát đã chuẩn bị tốt cái chết.
Với Tề quân mà nói chuyện này thật sự ảnh hưởng đến sĩ khí, bố trí phục kích ở đây gần 2 ngày mà chỉ cướp được 20 cỗ xe ngựa trống rỗng, chúng tướng sĩ đứng ở đằng xa mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Chung Dật quả nhiên là Chung Dật, bao giờ cũng nghĩ cách hãm hại hắn. Lý Hủ hít sâu, tức giận nổi cơn lôi đình, xông vào xe ngựa. Chung Dật có một cây đoản kiếm phòng thân, nhưng cả đời là quan văn, khi Lý Hủ nổi giận xộc vào, y còn đang lao lực rút kiếm khỏi chuôi thì hắn đã vung bay kiếm, kéo y ra, đẩy mạnh ra ngoài.
Vốn Chung Dật đứng không vững vì không còn gậy mượn lực chống đỡ, tức thời té xuống xe, hất tung cát bụi mịt mù. Chung Dật bị bụi làm cho ho khẽ vài tiếng, chờ bụi bặm bay đi, Lý Hủ nâng kiếm đằng đằng sát khí bước đến.
Tay không tấc binh khí, thấy Lý Hủ đến gần, Chung Dật theo bản năng quay lưng nhắm mắt chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-thai-pho/1335698/quyen-3-chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.