Ngô tướng quân dắt theo một người đánh xe ngựa lão luyện, đúng giờ tý ngày hôm đó lặng lẽ đến, Chung Thế An đã bảo hạ nhân đi nghỉ, còn mình đứng chờ ở tiền viện, Ngô tướng quân vào cửa liền nhận ra đứa nhỏ mình dẫn đến năm đó, hắn quỳ gối trước mặt cậu: “Mạt tướng là Ngô Mặc, tham kiến Tam vương tử.”
“Đứng dậy đi. Ngô tướng quân.” Chung Thế An thong thả đứng lên, quay người vào nhà, nửa ôm nửa dìu tiên sinh đã bất tỉnh ra cửa, “Đến giúp một tay.”
Hiển nhiên Ngô Mặc nhận ra ngay người hảo hữu tri kỷ năm xưa, hắn kinh ngạc hỏi: “Là sao?” Nhìn gương mặt thiếu niên vô cùng bình tĩnh, Ngô Mặc nhíu mày, giọng hơi chất vấn, “Thái phó đại nhân là sao vậy?”
Chung Thế An nói: “Bây giờ hai nhà Chung Khâu độc đại, ngài đã nói trong thư như thế, ta gấp rút đi, nên không có thời suy nghĩ kỹ càng. Mà tiên sinh là tử tôn đích hệ của Chung gia, là thần dân Tiên vương ủy thác, lời nói ắt có phân lượng.”
Cậu dứt lời, giục: “Đến giúp một tay.”
Mặc dù Ngô Mặc không thể chấp nhận cách làm của Chung Thế An, nhưng hiện tại còn đang ở Ung thành, đêm dài lắm mộng, nên không tiện nói gì thêm, không thể làm hơn ngoài bước lên. Hắn vốn định vác Chung Dật lên vai, lại thấy thế khá bất kính, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chọn bế ngang lên.
Ba người lên xe ngựa, hai xe một trước một sau nhanh chóng rời đi.
***
Xe ngựa rời khỏi Ung thành, cố gắng nhanh hết mức có thể đi thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-thai-pho/1335690/quyen-2-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.