Chương trước
Chương sau
Trước mắt phủ một màu đỏ, tại một vị trí vô cùng yên tĩnh trong phòng, Hỉ Nguyệt đang tưởng tượng cuộc sống sau khi thành hôn, không biết thời gian trôi qua bao lâu, từ sau bỗng truyền đến tiếng mở cửa, âm thanh náo nhiệt lập tức lọt vào.
Hỉ Nguyệt không hiểu mình vẫn còn ôm hi vọng gì, nhịp tim nàng vô cớ gia tăng, nàng nghe thấy tiếng bước chân thích thú chạy đến chỗ mình, rồi lập tức nhào lên gối nàng.
“…Hỉ Nguyệt tỷ tỷ.”
Giọng nói giòn giã của trẻ con đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng Hỉ Nguyệt, nàng cảm giác như mình đang nằm mơ, khó tin nổi nhấc khăn voan trên đầu lên.
Nhưng nằm sấp trên đầu gối nàng lúc này lại không phải là đứa bé trong trí nhớ, mà là Lý Kỷ. Những ngày trong cung, Hỉ Nguyệt thường cùng Chung Dật ở bên giúp Lý Kỷ nên cũng dần dần trò chuyện với nhau.
“…Kỷ hoàng tử?”
Hôm nay Lý Kỷ được Lý Hủ dẫn rời cung đến tham gia tiệc vui, dọc đường đi nhìn hoa cả mắt, tâm trạng cũng rất tốt, nó híp mắt vui vẻ cười nói: “Hỉ Nguyệt tỷ tỷ, ngày hôm nay ngươi đẹp quá.”
“…” Hỉ Nguyệt nóng ran mặt, cúi đầu cười, “Hôm nay tỷ tỷ phải xuất giá.”
Lý Kỷ mới 6 tuổi không hiểu gì, nó ngoẹo cổ: “Xuất giá là làm tân nương tử của ai đó phải không?”
“Đúng rồi.”
“Xuất giá thì sẽ trở nên đẹp như vậy à?”
Hỉ Nguyệt không nhịn được bật cười, chút thương cảm trong lòng cũng tan biến: “Đúng vậy.”
Chẳng biết sao Lý Kỷ lại đỏ mặt, nó nằm sấp trên gối nàng, có phần vô lại nói: “…Vậy lần sau Hỉ Nguyệt tỷ tỷ cũng gả cho ta đi!”
“…Hả?”
“Kỷ nhi cũng muốn có Hỉ Nguyệt tỷ tỷ làm tân nương tử!”
“…” Nghe lời ấy, Hỉ Nguyệt chợt thấy mũi ê ẩm, lệ đã đảo quanh viền mắt. Nàng chớp mắt vài cái nén lệ xuống, giơ tay xoa đỉnh đầu Lý Kỷ, nói nhỏ, “Được.”
Lời đáp ứng này tuy không phải là thật, nhưng phảng phất như một tâm nguyện chưa hoàn thành.
Bấy giờ pháo hoa ngoài phòng bỗng vang lên bùm bùm, từ xa nghe thấy tiếng hỉ bà hô lớn: “Cỗ kiệu thân nghênh đến rồi.”
(*) Thân nghênh: Là đón dâu, lễ tiết long trọng nhất trong lục lễ. Không có tân lang đón dâu, liền không có tân nương xuất giá.
Không lâu sau, mọi người đi vào cửa, Hỉ Nguyệt vỗ vỗ Lý Kỷ lần cuối cười với nó, rồi thả khăn voan xuống, dưới sự dẫn dắt của hỉ bà tiền thốc hậu ủng đi ra khỏi khuê phòng.
(*) Tiền thốc hậu ủng: rất nhiều người vây quanh.
Tiếng trống hiệu rộn rã dần đi xa, nhưng trong Chung phủ lại rất vắng lặng. Chung Dật đang thất thần bỗng giật thót mình, chống mép giường ngồi dậy nhưng bị người ở sau kéo vào trong trướng.
“Đừng nghịch.”
Màn trướng xanh xốc xếch vài lần, Chung Dật lần thứ hai chui ra, đứng dậy phủ thêm y vật đeo ủng, rồi vắt màn trướng lên cái móc màu bạc.
Lý Hủ tựa đầu nằm chếch ở giữa, hắn không khó chịu, chỉ cười: “Không phải chỉ là gả một hạ nhân đi thôi sao, dù không đến thì cũng sao đâu. Vậy mà còn đến làm cao đường (cha mẹ),để lớp hậu bối hành lễ cúi chào?”
“Với tuổi tác của Hỉ Nguyệt mà không nghiêm trang lễ nghi với bên thông gia, nếu ngày xuất giá thất lễ về hình thức, thì sau này không chừng sẽ phải chịu thiệt thòi.”
“…” Lý Hủ thấy điệu bộ của y đứng đắn nghiêm túc, cũng mất đi cái thú trêu chọc, hắn biếng nhác chuẩn bị xuống giường thì nhận ra Chung Dật đang ngẩn người, khom lưng nhặt y vật từ dưới đất lên, mặt lúng túng: “À…”
Lý Hủ ngẩng đầu, thấy Chung Dật móc một miếng ngọc bội xanh nhạt từ trong ống tay áo, mặt thoắt đỏ thoắt trắng đưa đến.
Chuyện này hơi bất ngờ, trong nhất thời Lý Hủ không vươn tay nhận. Thinh lặng thật lâu, hắn mới hỏi: “Gì đấy?”
“Là miếng ngọc bội, vật không mấy giá trị của Liên Thành.” Chung Dật lớn tuổi chứ mặt mũi vẫn rất mỏng, nói đến đây tai đỏ ửng hết cả lên.
Cuối cùng Lý Hủ không giấu nổi ý cười nơi khóe miệng, nó càng lúc càng sâu, đương nhiên hắn biết đó là ngọc bội, nhưng hắn muốn chính tai nghe Chung Dật nói ra, nên càng cố ý hỏi: “Vậy Thái phó đưa miếng ngọc này là muốn tặng trẫm?”
“Thì… Mua của hồi môn cho Hỉ Nguyệt rồi tiện mua luôn.” Chung Dật tiện tay đặt ngọc xuống mép giường, quay đầu chỉnh y sam, “Chung mỗ cũng chỉ có thể tặng tạ lễ thế này, hi vọng không chê.”
Nhìn vành tai đối phương đỏ thấu, Lý Hủ nhận ngọc nhưng không lên tiếng, hắn vươn người dậy ôm eo Chung Dật kéo vào lòng, quay người y đối diện với mình. Chung Dật không kịp phòng bị, suýt nữa vung cả gậy, y tức giận nói: “Làm gì hả!”
Người phía sau tựa cằm lên bả vai y, dường như bên tai vang lên tiếng cười khẽ, nhưng hắn không trả lời, hai tay không an phận lần mò vào trong tay áo y, một lát sau, móc cam thảo lộ Chung Dật cất ở trong đấy ra.
“Thái phó, đây là lần đầu tiên từ lúc gặp lại đến nay, ngươi tặng đồ cho trẫm.”
Chung Dật thấy Lý Hủ cuối cùng cũng dừng động tác lại, hắn đặt hai tay xuống đầu gối y, một tay là cam thảo lộ, một tay là miếng ngọc bội vừa đưa, rõ ràng là hai vật ngay thẳng đoan chính, mà nhìn lại thấy xấu hổ, song y giấu đầu hở đuôi nói: “Chỉ là cảm ơn Hoàng thượng nhọc lòng giúp đỡ cân nhắc, chứ không có ý tứ gì khác.”
“Ồ.” Lý Hủ ậm ừ không tỏ rõ ý kiến, hắn cười khẽ, hỏi ngược lại, “Ý tứ khác là sao?”
“…”
“Năm đó ở Đô thành tình thế nguy cấp, phải bỏ đi vội vàng, trẫm không thể mang mấy cái thư tịch bút mực kia đi cùng. Khiến Thái phó gặp thêm không ít phiền phức thì phải?”
Chung Dật nhớ lại chuyện năm đó, y vô thức cúi đầu, không lên tiếng.
Lý Hủ ở phía sau nói ra điều không ngờ đến: “Vết thương trên chân Thái phó từ đâu tạo thành, trẫm biết chứ… Đã nói bóng gió nhiều vậy rồi mà vì sao Thái phó không chịu nói ra? Là vì thấy trẫm thật sự lòng lang dạ sói, không có chút ân tình nào ư?”
“…” Chung Dật rủ mắt không phản bác, lý do Lý Hủ suy đoán tuy không phải đúng toàn bộ, nhưng cũng bị hắn nói trúng đôi chỗ. Nói cho cùng, năm đó đều là y tự làm tự chịu, y nhận, đến tận giờ rồi, có nói gì cũng chỉ là chuyện vô ích.
Nếu Lý Hủ sẽ hổ thẹn vì những điều này, đây mới thật sự là chuyện đáng ngạc nhiên.
“Lẽ nào Hoàng thượng sẽ vì thế mà buông tha cho Chung mỗ?”
Lý Hủ buồn cười: “Không.”
Vậy chẳng phải cũng thế sao? Chung Dật thầm oán, hất cánh tay đang vòng trên eo mình muốn lách người ra, nhưng không được thuận theo mà còn bị ôm chặt hơn, giọng nói trầm trầm của Lý Hủ càng áp đến gần hơn, hắn hỏi:
“Thái phó có biết trẫm nghĩ như thế nào không.”
“…” Chung Dật im lặng, chẳng nói với hắn, nhưng muốn nhanh thoát thân nên đành xuôi theo, “Chung mỗ không biết.”
“Trẫm nghĩ, tên Thái tử Thù cam lòng ra tay với Thái phó như vậy, lúc đó chắc hẳn tức giận tái mặt rồi. Nhiều năm qua chỉ đều là trẫm căm ghét Thái tử Thù, sau này mới biết, cũng có lúc trẫm bị hắn ghét ngược lại, Thái phó không biết lòng trẫm thoải mái đến thế nào đâu.”
Tâm Chung Dật thất vọng tột cùng, y hít sâu, thậm chí không muốn nói lời giãi bày: “…Ngươi thật sự không thể nói lý.”
Lúc nào Chung Dật trò chuyện với hắn cũng miễn tôn xưng, kết hợp với lời nói lại càng thêm thẳng thắn, mà Lý Hủ thì thích nghe y nói chuyện thẳng thắn. Nhìn gò má lạnh nhạt của y, Lý Hủ áp cả người lên lưng Chung Dật, nghiêng cổ cười đến xán lạn: “Vậy cứ không nói lý đi. Nói luân thường đạo lý như kẻ tầm thường thì đâu có chiếm được Thái phó.”
“…”
Tuy sắc mặt Chung Dật vẫn bình tĩnh, nhưng lồng ngực phập phồng cộng với ánh mắt đăm chiêu ẩn dưới mí mắt đã giúp Lý Hủ cảm giác được y nổi giận. Hiếm khi làm Chung Dật tức giận cởi bỏ lớp ngụy trang, tất nhiên Lý Hủ sẽ không dễ dàng buông tha, hắn muốn nghe Chung Dật nói ra lời từ đáy lòng, nên nắm chặt tay y, khẽ hôn lên vành tai ấy, nỉ non: “Theo góc nhìn của Thái phó, sau này chúng ta sẽ như thế nào…?”
Chung Dật còn đang bực, y không cần nghĩ lạnh lùng đáp: “Đại khái cũng chẳng có kết quả gì tốt đẹp.”
Lý Hủ cong khóe mắt: “Sao Thái phó nghĩ vậy?”
“Chính ngươi nói rồi đấy, đến chết mới thôi. Đến chết mới thôi thì là kết quả gì tốt đẹp à?”
Lý Hủ cười nói: “Đối với trẫm mà nói, chỉ cần Thái phó vẫn là của trẫm, thì đây là kết quả rất đẹp rồi.”
“…” Trong thoáng chốc Chung Dật không nói gì, luồng khí nổi giận vừa rồi tựa như bị xả vào lớp vải bông, tức thời không giận nổi. Đối phương hoàn toàn không theo lý lẽ thông thường, y không hiểu nổi mình lý luận với người này là muốn lý luận ra cái gì nữa.
“Đồ vật trước đây trẫm làm mất rồi, mà của Thái phó cũng đã mất, trẫm với Thái phó hòa nhau. Còn giờ, cam thảo lộ này là mới, ngọc bội là mới…”
Lý Hủ chơi đùa hai vật trong tay, nói mạch lạc uyển chuyển, “Cuộc sống về sau cũng là mới, sau này trẫm với Thái phó không còn là hai con người trước đây, tất cả đều đã là dĩ vãng, cứ cho là mất rồi đi, vậy giờ làm lại từ đầu nhé?”
“…” Sắc mặt của Chung Dật khẽ thay đổi, nhưng y không trả lời, lời nói ấy đặc biệt cám dỗ dụ người khiến y chỉ hơi lơ là liền sẽ không khống chế được mắc câu. Nếu thật có thể như lời Lý Hủ nói, tái thế làm người, mọi thứ chắc hẳn sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều, sẽ không giống với hiện tại,  thân rơi vào hỗn độn mơ hồ, cứ mãi cất bước rất mệt, tâm tư rối loạn không yên.
Nhưng Chung Dật cũng biết, tái thế làm người nói nghe thì dễ, nhưng y không thể nào tha thứ cho hành động của Lý Hủ, mà hiển nhiên Lý Hủ cũng không quên được khoảnh khắc bị vứt bỏ năm đó.
“…Được rồi, ta phải đi.” Chung Dật chớp mắt tỉnh táo lại, khẽ đẩy bàn tay bên hông, lần này Lý Hủ cũng chịu buông ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.