Sáng ngày hôm sau, Chung Dật thức dậy đã không thấy bóng dáng Lý Hủ, nghĩ thầm có lẽ hắn vội hồi cung lên triều. Nhưng mà lại dứt khoát quẳng đứa nhỏ ở nhà trúc, thật sự thả lỏng mười ngàn tâm mà.
Rửa mặt xong, Chung Dật mặc xiêm y, định ra khỏi phòng tìm Hỉ Nguyệt, nhưng xuyên qua song cửa thấy Thế An với Lý Kỷ ngồi song song ngoài nhà trúc.
Trong tay Thế An nắm ít cỏ, đang hờ hững cho con bồ câu trắng xám trong lòng ăn. Lý Kỷ chỉ mới 6 tuổi nên cực kỳ tò mò với bồ câu, ngồi bên cạnh nhìn tha thiết, dường như rất muốn giơ tay sờ sờ thử, nhưng mới vừa đưa tay ra, Thế An lại phản ứng trước một bước, lập tức đứng dậy, ôm A Vọng bỏ đi.
“Thế An.” Chung Dật gọi cậu.
“…” Chung Thế An giật mình quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt thoáng vẻ trách cứ của tiên sinh mình, lại liếc nhìn cái đuôi nhỏ bám dai như đỉa bên cạnh, còn chưa bị giáo huấn cậu đã vội biết sai, yếu ớt đáp, “Tiên sinh.”
Chung Dật xốc màn trúc chầm chậm bước ra: “Chỉ là một con bồ câu, cho Kỷ nhi sờ thì có làm sao?”
“…” Thế An cụp mắt, gật đầu, quăng cỏ trong tay, cẩn thận giao bồ câu vào lòng Lý Kỷ.
Trong ánh mắt Lý Kỷ tỏa ra chút mừng rỡ hiếm thấy, tuy tay hơi nhỏ nhưng ôm rất cẩn trọng, cuối cùng ngồi xổm xuống, kéo vạt của giáp áo bao xung quanh bồ câu trong lòng.
Chung Thế An thấy Chung Dật trìu mến nhìn Lý Kỷ ngồi đấy, chẳng biết sao lại chua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-thai-pho/1335678/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.