Đến khi Chung Dật được Lý Hủ sai người đưa về Chung phủ đã là canh hai. Cung nhân thấy y không còn sức lực mệt lả trong kiệu, đành gõ cửa Chung phủ, chờ gia nô đi ra, nửa lôi nửa kéo Chung Dật ra khỏi kiệu.
Còn chưa vào cửa, một thị nữ chạy tới, nàng chen vào chỗ của một gia nô, nâng người Chung Dật lên, người y bốc đầy mùi rượu, nàng hỏi: “Lão gia… ngài… ngài vẫn khỏe chứ. Muốn… có muốn… có muốn…”
“Không… không sao… Dìu ta vào nhà nghỉ ngơi.”
“…”
Chung Dật vốn đã sắp khép mắt, lại bỗng giật mình tỉnh lại, cầm lấy tay Hỉ Nguyệt: “Nhỏ giọng chút, đừng kinh động Thế An.”
“…Vâng.” Hỉ Nguyên đáp lời, thì nhìn thấy ở lối đi đằng trước có một bóng dáng thiếu niên thoáng qua tại chỗ ngoặt hành lang, trong mắt không biết là trách cứ hay khổ sở, nhìn thẳng đến chỗ này.
Hỉ Nguyệt không biết phải làm thế nào, bèn nhìn sang Chung Dật, thấy y sau khi dặn dò xong rất an lòng, cũng có thể vì quá buồn ngủ nên đã cúi đầu thiếp đi từ lâu.
~~~
Hỉ Nguyệt đưa những người khác về liền khép cửa phòng lại. Từ trong phòng truyền ra tiếng đun nước, nàng vòng qua bình phong đi vào phòng, thì thấy Thế An ngồi bên mép giường, dốc lòng lau mặt cho tiên sinh say khướt.
Tình cảnh này thật giống với 3 năm trước, khi đó Thế An tuổi còn nhỏ, bị ướt mưa nên phát sốt, lão gia sốt ruột sốt gan không thể yên lòng nghỉ ngơi, gần như vất vả chăm sóc suốt đêm.
“Hỉ Nguyệt, giao nơi này lại cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-thai-pho/1335676/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.