Đi thang máy xuống lầu.
Dậy thật sớm, Trì Gia cả người đều héo hon, đôi mắt nửa mở nửa nhắm, vẻ mặt chưa tỉnh biểu tình chớ chọc vào.
"Còn chưa có tỉnh sao?" Cảnh Nhuế giơ tay, sửa sửa tóc dài hơi tán loạn của Trì Gia, vừa cười vừa nói: "Kỳ tích nha, hôm nay lại có thể dậy được."
"Còn không phải bởi vì chị." Trì Gia vừa nhấc mắt, chu lên miệng oán trách Cảnh Nhuế, ngửa đầu về sau, trực tiếp dựa vào vai Cảnh Nhuế, nhắm mắt dưỡng thần.
Cảnh Nhuế quay đầu liếc Trì Gia đang nhắm chặt mặt mày, buông tay xuống, bất động thanh sắc nắm lấy bàn tay Trì Gia.
Trì Gia vẫn như cũ không mở mắt, nhưng khóe miệng nhàn nhạt cong lên, ngón tay lặng lẽ chen vào giữa ngón tay Cảnh Nhuế, cùng nàng mười ngón đan chặt.
Đối với hai người mà nói, động tác này đã là trở thành thói quen.
Không bao lâu sau, thang máy ngừng.
Cửa vừa mở ra, trước cửa thang máy hiện ra khuôn mặt hai nữ nhân đang đứng, một thanh thanh lãnh lãnh, một ưu nhã thành thục.
Trì Gia hỗ trợ ấn mở cửa.
"Cảm ơn." Một người trong đó mở miệng.
"Không khách khí." Trì Gia cười cười, thấy đối phương cõng một giá vẽ tranh, nhìn giống muốn đi vẽ phong cảnh, liền thuận miệng hỏi: "Hai người đi vẽ thực cảnh?"
"Ừm." Hai người đồng thời lễ phép ôn hòa mà cười đáp một tiếng, tựa hồ đều rất cao lãnh, không có nhiều lời khác.
Trì Gia đảo mắt qua, nữ nhân cõng giá vẽ mặc váy hai dây, tuy an tĩnh, nhưng trên đầu vai như ẩn như hiện hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-yeu-nhau-vi-dan-tru-hai/4380594/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.