Hai bên giằng co một trận vô ích.
Chỉ vài câu tranh chấp ngắn gọn, Ninh Thiển dường như đã hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, nhìn biểu cảm phản cảm chán ghét trên mặt Ôn Cận, bấy giờ Ninh Thiển rốt cuộc đã hiểu, trong khoảng thời gian này nàng đã cất giấu bí mật vào trong lòng như thế nào.
“Thật mẹ nó ghê tởm, anh có còn là đàn ông hay không?” Ninh Thiển quát người đàn ông kia gần như quên mất cơn đau dạ dày, sau đó nghiến răng ném cái túi xách trong tay, đập vào đầu đối phương, xuống tay rất tàn nhẫn.
“Cô!”
“Đánh loại người không biết xấu hổ như anh thì có làm sao!” Ninh Thiển tức muốn hộc máu, cứ việc đây là việc nhà của người ta, nhưng nàng vẫn ngang ngược xen vào, bởi vì nhớ lại bộ dáng khó chịu mấy ngày nay của Ôn Cận, nhớ tới bộ dáng Ôn Cận mua say, lúc đó trong lòng cô đau lòng cho Ôn Cận biết bao nhiêu, cuối cùng Ôn Cận lại thật là bởi vì một người đàn ông khác.
“Thiển Thiển, đừng để ý đến anh ta.”
Yêu thầm mấy năm, tình cảm Ninh Thiển dành cho Ôn Cận, gần như đã trở thành một loại chấp niệm, cô thà bản thân mình bị thương, cũng không muốn nhìn thấy Ôn Cận bị thương.
Ninh Thiển biết tình yêu của mình cho tới nay yêu đến hèn mọn, nhưng loại hèn mọn này chẳng sợ có thể đổi lấy Ôn Cận nhìn nhiều vài lần, cô đều cam tâm tình nguyện, chỉ cần còn có hy vọng, là vẫn còn cơ hội.
Cho nên một câu “Tôi đã kết hôn” ngày hôm đó của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-yeu-nhau-vi-dan-tru-hai/4380542/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.