"Chị uống rượu sao?" Ninh Thiển có thể nghe ra lúc Ôn Cận nói chuyện, mang theo men say.
Lại là chốc lát yên tĩnh.
Ôn Cận cũng ý thức được bản thân đường đột, "Xin lỗi, muộn như vậy còn quấy rối em, không có gì chuyện..."
Ngữ khí uể oải, bất đắc dĩ, cô nhất định tâm tình không tốt.
"Chị ở đâu? Tôi lập tức tới ngay." Ninh Thiển lo lắng hỏi, một câu nói "Có thể đến đây với tôi không?" của Ôn Cận, coi như giờ khắc này nàng ở cách xa ngàn vạn dặm, cũng phải chạy đến ngay.
Ôn Cận do dự, nhưng vẫn nói ra địa điểm của mình. Cô không có bạn bè nào để thổ lộ nỗi lòng, trong lòng chất chứa u uất, cũng không biết giải bày cùng ai. Ninh Thiển, là người bạn duy nhất mà cô nghĩ tới vào lúc này.
Cảnh Nhuế một mình uống xong một ly rượu, mới nhìn thấy Ninh Thiển vội vàng trở về.
Ninh Thiển cầm lấy túi, "Mình phải đi trước, cô ấy gọi điện thoại cho mình, hình như tâm tình không tốt, mình phải đến bên cổ."
"Cậu là lốp dự phòng cũng thật có trách nhiệm ha."
Ninh Thiển trước khi rời đi còn không quên sửa chữa, "Chính xác là bạn gái, cảm ơn."
Cũng giống như Trì Gia, Cảnh Nhuế cũng quen uống rượu một mình.
Cảnh Nhuế thường xuyên nghe Ninh Thiển tán gẫu nhắc đến Ôn Cận, cô thật khâm phục Ninh Thiển, thầm mến nhiều năm như vậy không có kết quả, còn có thể duy trì phần nhiệt tình này, cam tâm tình nguyện yêu một tình yêu không hồi đáp.
Tuổi càng lớn, hình như càng ngày càng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-yeu-nhau-vi-dan-tru-hai/4380509/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.