Chiếc xe nhanh chóng khởi động lái đi, Trầm Cửu Ly nhìn qua Đinh Tẫn Dực, mỉm cười tươi tắn lên tiếng:
“ Tôi và anh cũng có duyên nhỉ, suýt chút nữa bị xe anh tông chết. ”
“ Lá gan của cô cũng không nhỏ. ”
“ Là ai gặp phải trường hợp đó, cũng sẽ hành động như tôi thôi. ”
Một đứa bé chỉ vừa chập chững biết đi, vô tư không biết nguy hiểm thì sao cô có thể trơ mắt làm ngơ đứng yên, trách là nên trách người mẹ hờ hợt và vô tâm mãi mê nói chuyện điện thoại.
“ Anh đến Đinh Thị làm gì? ”
“ Gặp anh trai bàn bạc công việc! ”
Đột nhiên, cô sực nhớ ra một điều vô cùng quan trọng, hắng giọng và rướn người về phía trước khều nhẹ vào bả vai của Tôn Đạt, ngại ngùng lên tiếng:
“ Anh tên là gì, để tôi tiện xưng hô. ”
Tôn Đạt vừa vui, nhưng cũng vừa lo, gượng cười trả lời:
“ Tôi tên Tôn Đạt! ”
“ Anh Tôn, một lát nữa gần đến tập đoàn Đinh Thị, anh dừng lại cho tôi xuống xe nha. ”
Đinh Tẫn Dực tức khắc chau mày, sắc mặt đã đen nay còn đen hơn, nhìn hai người đến không chớp mắt, sau đó dứt khoát kéo ngược cơ thể của Trầm Cửu Ly về sau cho tựa lưng vào ghế, lên tiếng:
“ Đi với tôi thì mất mặt lắm hả? ”
Thật uổng công anh cố tình!
Trầm Cửu Ly bàng hoàng giật mình, nhìn sang chớp chớp mi mắt, phải định thần gần cả phút mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-yeu-nhau-di/3409667/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.