Đến 7 giờ sáng, Khương Chỉ mới tỉnh ngủ. Có lẽ là do trước khi ngủ đã nghĩ tới Hạ Tố Huân, nên ngay cả trong mơ cô cũng gặp được cô ta.
Trong mơ, quan hệ của bọn họ tốt bao nhiêu, thì khi tỉnh lại, cô càng buồn nôn bấy nhiêu.
Khương Chỉ che lấy mái tóc tổ quạ trên đầu mình chậm rãi bước xuống lầu. Cô thấy trên bàn ăn vẫn chỉ có một phần ăn sáng dành cho một người, không có đồ ăn Trì Triệt yêu thích.
Cô hỏi Trương Tứ đang giúp cô kéo ghế ra.
“Chú Trương, anh ấy đến công ty rồi sao?”
“Đúng vậy, thiếu gia đã rời khỏi nhà từ một tiếng trước.”
Sau khi Trương Tứ đẩy ghế vào giúp cô, anh ta nâng đồng hồ trên tay lên xem, thấy kim phút màu vàng kim trên mặt đồng hồ dịch chuyển khỏi số 6.
“Từ giờ đến giờ đi học của cô chỉ còn nửa tiếng, tôi đi gọi tài xế đã.”
Quãng đường từ nhà đến trường học của cô chỉ mất mười phút đi bộ, bây giờ lại còn gọi tài xế đến đón, thời gian đương nhiên đầy đủ.
Khương Chỉ “Ừm” một tiếng, gác chân thảnh thơi ngồi gặm bánh mì.
Sau khi cô dùng xong bữa sáng, thấy người giúp việc ra ngoài cửa bê vào hai thùng một lớn một nhỏ không biết chứa những gì.
Ánh mắt tinh tế của Khương Chỉ quét đến giấy gói tinh xảo bên ngoài, liền đoán ra được giá cả của đồ vật bên trong nhất định không rẻ chút nào.
Chắc là Trì Triệt mới mua đồ gì đó.
Hai người vừa mới chuyển sang nhà mới, mặc dù những đồ vật lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-vo-duyen-nhung-may-anh-co-tien/380481/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.