Hàn Thiên gào to tên của Du Miên, hốc mắt anh đỏ lên, chảy ra giọt lệ đau xót. Hàn Thiên cúi xuống, truyền chút thiên khí cho cô dễ thở. Nhưng bây giờ anh đâu còn là tiết khí sư nữa, linh lực tiêu tán. Thổi ngạt trở thành nụ hôn sâu lắng, day dưa triền miên.
Hơi thở ấm áp, mùi hương thân quen, vòng tay vững chãi an toàn, tất cả đưa Du Miên vào trong cơn mơ, nơi cô đang ngồi bên thành cầu trước ngôi biệt thự mang tên Thiên Mộc. Từ phía sau, một nam nhân tuấn tú ôm chầm lấy cô, trao cho cô nụ hôn nồng nàn thương nhớ. Du Miên không chống cự, còn đáp lại một cách nồng nhiệt. Cảm xúc lâng lâng vụn dại của mối tình đầu. Rồi bỗng nhiên, người ấy bồng cô đặt lên thảm cỏ xanh êm ái, nhìn cô nở nụ cười tỏa nắng.
- Anh là ai? Sao em thấy anh quen quá?
- Anh là anh của em, Du Miên!
- Anh em có thể hôn nhau sao?
- Ừ, đây là bí mật gia đình. Đó không phải hôn, là anh trị bệnh cho em, nhớ không?
Du Miên thẹn thùng cúi mặt, người kia lại nắm cằm cô ngẩng mặt cô lên, tiếp tục trao nụ hôn sâu. Đang chìm đắm, Du Miên nghe Mộc Miên gọi mình, cô mới thoát ra cơn mộng mị.
- Du Miên! Em có sao không?
Du Miên từ từ mở mắt, thấy gương mặt lo lắng của Mộc Miên, nhoẻn miệng cười.
- Em không sao, em hơi mệt thôi.
- Ừ, em mới trải qua cơn bệnh nặng, nên hạn chế ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-thuoc-ve-nhau/2434212/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.