Hàn Thiên chạy về căn biệt thự của mình, ở một vùng núi hoang vu hẻo lánh tận trong nam, nhà của Du Miên ở miền Bắc. Nếu chuyến bay không bị delay, có lẽ anh đã cứu được gia đình ông Thanh, nhìn cô bé đang ngủ say bên cạnh, Hàn Thiên cau mày thở dài, bồng Du Miên vô nhà. Anh cho người dọn dẹp căn phòng lầu hai, với một vách tường xây bằng kính cường lực, có thể hứng trọn ánh sáng ban ngày, và ngắm các vì sao buổi đêm.
Du Miên sau cái ngày kinh hoành ấy, dở điên dở dại, nhút nhát như đứa trẻ. Đêm khuya, cô ngồi trên ghế sofa nằm kê sát vách kính, ngơ ngẩn nhìn những vì sao ngoài cửa sổ.
Trái tim thơ dại của cô dâng lên sự thù hận khắc cốt ghi tâm. Trong ký ức lộn xộn của cô vẫn còn tàn dư của nỗi khiếp sợ về gương mặt của anh. Có lúc cô hận ghê gớm, muốn mạnh mẽ trả thù, có lúc lại ngây thơ như đứa bé, hồn nhiên đáng yêu.
"Cộp...cộp", tiếng nện của giày da trên nền gạch trong đêm nghe lạnh sống lưng, càng lúc càng gần. Du Miên trùm mền run rẩy. Cửa mở ra, dưới ánh trăng, gương mặt Hàn Thiên ngời sáng lạnh lùng, mang vẻ đẹp hoang dại. Sóng mũi cao, mắt hai mí sáng quắc như chim ưng. Đôi môi mỏng bạc hài hòa với gương mặt. Du Miên hí mắt nhìn người đang đến mà ngẩn ngơ. Anh tiến lại, ngồi xổm một chân bên giường, giựt mền kéo ra. Anh nhận ra cô đang khiếp sợ, liền nở nụ cười dịu dàng:
- Con rất sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-thuoc-ve-nhau/2434156/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.