Vũ Quân là người tiên phong thò đầu lên quan sát tình hình.
Anh cảm thấy không ổn tí nào, vì người ở đây khá đông, tầm hơn chục người trưởng thành cao to, lực lưỡng. Những người còn lại đoán chừng đang đi săn các nạn nhân xấu số nào đó.
Vũ Quân nhanh chóng lắc đầu xua tan mấy suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu mình.
Quay về thực tại tìm kiếm lối ra. Quanh quẩn một hồi, anh phát hiện ra có rất nhiều cánh cửa.
- Đi tong rồi.
Trong đầu anh bây giờ có lẽ không còn tích cực được nữa. Cả bọn thấy anh đứng hình thì cũng bổ nhào ra xem coi.
“Nè, các cậu làm gì vậy. Cúi thấp người xuống nhanh”
“Cánh cửa…nó…”, hội nhóm ấp úng không nói lên lời.
Chuyện đã vậy thì đành đánh liều chơi trò oẳn tù tì để đưa ra quyết định vậy
“Oản tù xì ra cái gì ra cái này…”
Người thắng kèo là Gia Ngôn, bản thân cũng không biết là nên vui hay buồn.
Vì giờ đây cậu phải mang trong mình trọng trách lựa chọn cánh cửa thoát hiểm cho cả bọn. Lựa sai một li là đi một dặm, họ không biết sau những cánh cửa đó có những nguy hiểm gì.
Hơn nữa, đường từ đây đến đó cách hơn 10m. Làm sao có thể qua mặt được bọn thổ dân kia.
“Các cậu, dù có chuyện gì nhất định đừng quên tớ nhé”, Vũ Quân cầm hai cục đất vừa gom trên tay, chạy về phía đám người nhằm đánh lạc hướng bọn họ.
Lúc anh tiến lên với hai nắm đất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-thich-nhau-nhung-khong-noi/3509211/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.