Trong khi mọi người điều tra manh mối vụ việc, thì Ngọc Sương với điệu bộ nhàn nhã của mình đi đi lại lại vì cô ta nghĩ hành động của mình không bị ai phát hiện ra. Nhưng cô ta đã sai, Diễm Tiên là người chứng kiến tất cả, vì đâu tự nhiên. Một con nhỏ ghét mình lại đi nâng niu, giúp đỡ mình. Chắc chắn phải có lí do nào đó nên Diễm Tiên bám theo sau.
Thật may mắn Tú Như đã đề phòng trước mà trốn đi vào nhà vệ sinh, nếu Ngọc Sương không nói thì cũng không ai biết cô ta là đồng phạm, mà sẽ nghĩ cô là bên đồng minh bị hại. Nên Tú Như nghĩ dưỡng sức xong nhắn tin riêng cho Diễm Tiên kêu cô ấy tới phòng mình.
“Cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên với giọng nói thắc mắc, “Cậu có chuyện gì tìm tôi sao?”
“À, chuyện của lúc nãy, trong cơm có vấn đề gì hả?”, Tú Như bày ra vẻ mặt vô tội, không biết gì hỏi.
“Đúng là có vấn đề, mép rìa của hộp cơm có dính chút thuốc. Và dựa vào biểu hiện của cậu nên tụi tớ đã biết nó là gì rồi. Với lại cậu nên xem lại vòng chị em của mình đi”, Diễm Tiên nhắc nhở Tú Như.
Cô ấy không đề cập tới chuyện mình đã chứng kiến và đổi hộp cơm lại, chỉ dặn dò Tú Như cẩn thận thôi.
“Tôi biết rồi, cảm ơn cậu. Mà nếu có gì xảy ra thì nhớ nói giúp cho Ngọc Sương nha”
Trong suy nghĩ của Diễm Tiên thấy cô ta thật tốt bụng, dễ mến hơn nhiều so
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-thich-nhau-nhung-khong-noi/3503993/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.