Tiếng xe kẽo kẹt cùng tiếng thở dốc của cả hai
“Này này, chậm một chút. Tôi không theo kịp, từ từ thôi, tôi sắp không chịu nổi rồi”
“Cậu kêu cái gì đó?”, Vũ Quân mệt nhọc bảo
Khung cảnh ướt át giữa tiết trời lạnh, mồ hôi đổ đầy người, đừng nói là Phi Vũ, tới Vũ Quân khỏe khoắn, lâu ngày chưa đạp xe luyện sức bền cũng đã yếu dần theo thời gian
Gần đó có một quán nước, họ muốn dừng lắm rồi. Nhưng khổ nỗi là nếu dừng lại thư giãn cơ chân thì sẽ muộn giờ mất
Ngay tại lúc này, chưa bao giờ anh và cô thấy cảm thấy quán nước xa xỉ đến như thế
Người đi đường xung quanh nhìn hai người đạp bằng một ánh mắt dị nghị, Vũ Quân quê muốn độn thổ, vì anh ngồi đằng trước, còn cô ngồi đằng sau sẽ được anh che chắn
Thường thì những bức tranh về đạp xe sẽ rất thơ mộng, nhẹ nhàng, nhưng cảnh này giống như một buổi rèn luyện cơ thể khắc nghiệt hơn
Nhận ra mặt anh cúi dần, vận tốc cũng giảm, Phi Vũ mới tinh ý đưa ra ý kiến
“Cậu có biết ở đây có con hẻm tắt nào không, đi vô đó cho người ta đỡ nhìn đi”
Anh mới bảo, “Thôi khỏi, cũng gần tới nơi rồi, kiếm hẻm núp sẽ không kịp”
“Ai bảo núp, tôi nghĩ vô hẻm ít người sẽ dễ đi hơn thôi”
Lời nói của Vũ Quân và Phi Vũ thốt ra trông có vẻ nhẹ nhàng nhưng thật ra bên trong phổi đã thở hồng hộc rồi
Cô lại gắng gượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-thich-nhau-nhung-khong-noi/3480549/chuong-23.html