Chương trước
Chương sau
Lờ mờ tỉnh giấc, dần thấy rõ mọi thứ xung quanh.

Thường thì mỗi sáng thức dậy Phi Vũ sẽ cảm thấy tràn đầy sức sống, năng động, nhiệt huyết. Sao bây giờ cô lại thấy khó chịu như vậy, Phi Vũ cảm giác có gì đó là lạ, như thể đang bị ai đó nhìn chăm chằm

Mở to mắt ra, giật mình khi thấy ánh mắt bất lực của Vũ Quân đang chiếu lên đũng quần mình

Cô vội vàng che người lại

“Nè cậu nhìn cái gì đó tên biếи ŧɦái này”

Anh liền lập tức xua tay, “Cậu hiểu lầm rồi, không phải như cậu nghĩ đâu”

Anh mới nói tiếp, “Chỉ là buổi sáng thứ đó của cậu không có chút phản ứng nào ư, có phải bị gì rồi không. Nếu bị gì thì không cần ngại cứ nói với tôi. Tôi có quen một vị bác sĩ nam khoa, bữa nào sắp xếp tôi có thể dẫn cậu đi xem sao”

“Cái gì, còn phải trồi lên sao”
“Đúng vậy, chứ buổi sáng thứ ấy của cậu chưa bao giờ trồi lên hả”

“Tôi…”

“Vậy tôi đoán đúng rồi, thứ đó của cậu có vấn đề”

Anh lại nói tiếp, “Bình thường nhìn cậu có vẻ điển trai, tôi tưởng cậu là người biết để ý, quan tâm bản thân mình chứ. Nhưng có lẽ tôi đã sai, không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được”

Phi Vũ trấn an Vũ Quân, “Tôi không sau đâu, cậu yên tâm đi”

Vũ Quân mới lo lắng nhìn Phi Vũ, “Cậu không thể đánh mất đi thứ quan trọng chỉ vì sĩ diện được, cậu còn trẻ, đời còn dài. Nghe tôi, nếu không nó sẽ hư mất”

Phi Vũ mới bối rối chồm người dậy, ôm chăn che đi vùиɠ ҡíи, phòng bị nhìn anh nói, “Ai nói tôi bị hư”

“Thật sự là không có gì mà, hoàn toàn bình thường nhé, hôm nay nó mệt nên không hoạt động thôi. Chứ ngày thường còn khỏe lắm”
“Ồ, ra là vậy”

“Nó vốn là như vậy”, có chút lo lắng, cô hậm hực nói

“Vậy khi nào cần giúp thì nói nhé”, Vũ Quân cứ liên tục nhấn mạnh

Phi Vũ cảm thấy lời nói của anh như nghi ngờ sự nam tính của cô, nên cứ luôn đưa ra yêu cầu giúp đỡ như vậy

“Mệt cậu thật đấy, tôi đã bảo là bình thường rồi mà”, cô cố tỏ ra giận dữ quát to

“Được rồi được rồi, tôi không nói nữa”, Vũ Quân rút lui, cảm thấy sĩ diện hảo của nam nhân thật đáng sợ

Anh khuyên mỏi cả mồm nhưng thứ nhận lại được chỉ là sự tự chối mãnh liệt từ Phi Vũ

Cô không ngờ là tên này lại để ý đến như vậy

- Thật phiền phức, xem ra con hàng giả này của mình chỉ được cái mác, còn lại không cử động như hàng thật được rồi được rồi

Cô bân khuân không biết làm sao, nghĩ rằng nếu nó cứ nằm im một chỗ như vậy. Há chẳng phải mọi người sẽ nghi ngờ năng lực nam nhân của cô hay sao
Mà hồi xưa ba mẹ cô cũng không lo lắng về vấn đề này lắm. Vì vấn đề đi vệ sinh thì lần nào cô cũng xử lý sẵn ở nhà trước khi đi học để vô lớp không có tình huống khó khăn nào xảy ra. Còn nếu muốn đi vệ sinh phải canh đúng lúc không có người mà xử lý. Nhưng trường hợp này cực ít khi xảy ra

Và thời gian dần trôi, cô càng ngày càng lớn lên, sẽ trổ mã. Khi cô lên kí túc xá sinh hoạt, ba mẹ khá lo lắng. Tuy nhiên cô đã trấn an họ, bằng việc mình ở phòng trống không có người.

Còn bây giờ, mọi chuyện đã như vậy thì cứ để cho nó tiếp diễn như thế đi. Vũ Quân nghĩ vùиɠ ҡíи của cô bị gì gì đó cũng được, cô sẽ chấp nhận hết

Cùng lúc đó, trong đầu của Phi Vũ đã lập ra được một kế hoạch

- Hay là lúc không bào chữa được nữa, thì mình sẽ giả bộ níu kéo cậu ta. Rằng hãy giữ bí mật thứ ấy của mình không còn hoạt động cho mình, vậy là cậu ta sẽ bỏ qua thôi

- Nhưng mà không được, lỡ như cậu ta bắt mình đi khám thì sao?

“Cậu nghĩ gì đó?”

Thấy Phi Vũ ngẩn ngơ, anh mới hỏi. Làm cô chợt tỉnh khỏi kế hoạch hoạch còn đang dang dở

Phi Vũ cười cho qua, “À, tôi đang nghĩ xem sáng nay nên nấu món gì đó mà, haha”

Vũ Quân tự tin đáp, “Nghĩ làm gì, tôi mua nguyên liệu rất phong phú đó nha. Sẵn cho cậu chế biến món gì cũng được”

“Được rồi, vậy cậu ra ngoài trước đi. Tôi cần không gian riêng tư”, cô cố tình đuổi khéo cậu ta

Nghe tiếng bước chân đi vào nhà vệ sinh, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

- Ở với tên này thế nào cũng bị bệnh tim mà mất

Cô vớ lấy cái cặp sách, móc điện thoại nhét ở trong đó ra

Lí do nó ở trong cặp mà không phải ở trên bàn hay giường ngủ là vì cô hay có thói quen soạn sách vở xong thì để luôn điện thoại vào cặp. Vì sáng ra cô chỉ ăn rồi đi học, nên không cần dùng đến điện thoại

Nhưng mà xem ra bây giờ, Phi Vũ có việc cần dùng nó rồi

Cô mở điện thoại ra, vào đoạn chat nhắn cho hội bạn của mình

- Các cậu dậy mau

- Làm sao đây, Vũ Quân nghi ngờ chỗ hiểm của tớ bị hư rồi huhu

Diễm Tiên: -Hahaha cái gì vậy, tớ không nghe nhầm đó chứ, cậu ta vạch ra xem à mà biết

Lúc này chỉ có Diễm Tiên online

- Không phải, là cậu ấy thấy cây gậy của tớ không “chào cờ” vào buổi sáng nên bảo vậy đó

Diễm Tiên: -Sau đó cậu nhắn tin hỏi cách qua mặt cậu ta đúng không

Phi Vũ liền lập tức thả biểu tượng gật đầu: -Cậu đi guốc trong bụng tớ hay sao mà biết

Diễm Tiên: -Dĩ nhiên rồi, đồng loại với nhau cả mà

- Rồi cậu nói đi, có cách nào hay không

Diễm Tiên lúc này mới gửi một đoạn voice chat

“Nè tớ bày cho cách này, cậu giả bộ nói với cậu ta rằng cậu đã mất chức năng của đàn ông. Giờ sống như một tên thái giám vậy. Nếu Vũ Quân mà đòi dẫn cậu đi chữa, thì bảo là gia đình đã dẫn đi nhưng không có kết quả. Sau đó làm vẻ mặt đáng thương nhất có thể cho tớ. Tớ không tin cậu ta không giúp cậu giữ bí mật đâu”

- Nghe hay đó, mà lúc thực hành không biết có được không

Diễm Tiên: -Tin tớ đi, chắc chắn sẽ có hiệu quả ngay từ lần thử đầu tiên

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.