Ngọc Đế mỗi ngày đều cật lực chạy trốn thứ gì đó, nay trốn chỗ này mai lại ngốc ở chỗ kia. Hễ cứ như vậy, Tây Vương Mẫu sẽ đại giá quang lâm, toàn thân hừng hực sát khí kéo cổ áo của tên nào đấy run cầm cập trốn dưới gầm giường, thuần thục vác lên vai, vừa nện bước chân vừa không quên đánh hai ba cái trừng phạt cái mông nhỏ của tên nào đấy.
Rầm...
Đại môn nặng nề khép lại, lam y nam tử sắc mặt đen kịt như đít nồi, hắn quăng mạnh người đang không ngừng vùng vẫy trên vai lên giường, đầu gối chống lên giường theo, thô bạo xả từng lớp vải vóc trên người kia xuống ném dưới chân.
Tây Vương Mẫu cười lạnh " Ngươi cảm thấy có ta còn chưa đủ thoả mãn? Hay là ngươi chê bảy đứa nhỏ là quá ít cho ngươi rồi, Tiên Đế? "
Ngọc Đế cầm lại còn sót lại mảnh vải che thân, mặt mài tức khắc xanh lét.
Tên cẩu đồ vật này dám làm chuyện cầm thú với y, không những vậy còn dùng phương thức ác liệt bắt ép y sinh con cho hắn. Chuyện này vốn dĩ đã trôi qua rất lâu, nay hắn lại khơi lại làm y không thể không nổi giận lên.
Người xưa có câu giận quá mất khôn, Ngọc Đế bị nóng giận trước mắt làm lu mờ lí trí, nghiến răng tung ra một cước đạp ngã Tây Vương Mẫu lăn xuống giường.
" Thoả mãn? Bằng thứ đồ vật ghê tởm giữa chân ngươi đủ thoả cho ta sao? Haha Tây Vương Mẫu, ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi, thật không biết là ai cho ngươi tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-thi-tam-di-be-ha/617417/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.