Vương Thiện ngồi thẫn thờ trước ban công. Đã năm ngày kể từ khi cô bước chân vào Tả gia nhưng cô vẫn không thể hiểu được lão cáo già Tả Khiên Hổ đó giữ cô lại làm cái quần què gì. Không những tha cho cô một mạng mà còn đối đãi với cô rất tốt. Phòng riêng, laptop, điện thoại, quần áo,... tất cả cô đều có. Chẳng lẽ ông ta muốn dùng những thứ này bù đắp cho cô? Không. Không đâu!!! Ông ta làm gì nhân từ được như vậy.
Đang thất thần thì trên đỉnh đầu Vương Thiện một giọng nói cực bình thản vang lên:
"Nghĩ cái gì?"
Vương Thiện giật thót, thân người nghiêng quá độ khiến chiếc ghế mây bốn chân nghiêng ngả không vững. Cô nhắm tịt mắt chờ khoảng khắc ôm lấy đất mẹ đầy đau đớn nhưng ngay khi còn cách đất không quá 5cm thì có một cánh tay cứng rắn vòng qua ôm lấy eo cô, kéo lại.
Vương Thiện rơi vào một vòng ôm ấm áp thì nhất thời não bộ đại biến. Mùi hương nhàn nhạt tỏa ra trên người Tả Mạc nhuộm đỏ hai gò má nho nhỏ. Hắn lại đang làm cái trò gì thế này?
Bỗng nhiên bên cổ truyền đến một cảm giác lành lạnh khiến Vương Thiện có chút giật mình, hình ảnh xấu hổ hôm ấy lại hiện lên làm gương mặt vốn đã ửng đỏ nay lại càng thêm đỏ lựng như có thể lập tức nặn ra máu.
Tả Mạc cúi đầu, khóe miệng không tự chủ kéo lên một nụ cười hiếm có. Cô nhóc này càng nhìn hắn lại càng thấy rất đáng yêu.
Tả Mạc rất tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626746/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.