Mưa lớn trắng xóa trời, gió to thổi bay mái tóc đen bỏ xõa, mát lạnh.
Vương Thiện đưa tay ra, những hạt mưa tròn xoe nhảy vào lòng bàn tay nhỏ bé rồi vỡ tan. Cô thở dài. Ngô Duy đáng ghét! Đã bảo là đứng đây đợi Tả Mạc với cô vậy mà dám lẻn về trước làm cô phải đứng đợi một mình chán muốn chết.
Gần 10 phút sau, một chiếc BMW đen bóng dừng lại gần cổng trường nơi Vương Thiện đang đứng. Từ trong xe, một người đàn ông âu phục chau chuốt cầm ô bước ra, bước tới gần cô.
Vương Thiện mắt nhìn theo những bước đi vững chãi của người đàn ông mặc âu phục kia mà không để ý rằng bản thân đã bất tri bất giác cười đến ngọt ngào.
Ngay khi chiếc ô tối màu che trên đỉnh đầu thì người đàn ông kia cũng cách Vương Thiện không quá 5cm. Điều đó làm cô nhớ tới một bộ anime cô từng xem tên là "5cm/s". Trong đó có một câu nói khiến cô không thể không ngẫm nghĩ.
"Nếu vận tốc của hoa anh đào không phải là 5cm/s thì có lẽ nó sẽ không đẹp đến thế. Và nếu khoảng cách giữa tôi và em là 5cm thì có lẽ chỉ cần một bước để đến với em chứ không phải là cả một đời người."
Nhưng dù khoảng cách giữa cô với hắn có gần hơn cả 5cm thì vĩnh viễn cô cũng không thể bước đến bên hắn.
"Thất thần cái gì? Đi thôi."
Tiếng nói trầm ổn cùng hơi ấm bất ngờ vây lấy cơ thể khiến Vương Thiện thoát khỏi dòng suy nghĩ miên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626740/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.