Vì quá mệt mỏi nên sau khi trở về nhà riêng của Ngô Duy, Vương Thiện đã lăn ra ngủ say như chết.
Ngô Duy tắm rửa xong thì cũng tự giác ôm một bộ chăn gối ra sô pha nằm. Cậu cũng mệt chết rồi đây. Làm chó giữ cửa cả ngày đã đành lại còn phải chịu áp lực đáng sợ từ ông anh Tả Mạc kia nữa chứ.
Hầy, nghĩ lại tim cậu vẫn còn muốn phản chủ mà nhẩy ra ngoài đây này.
Ở đây có hai con heo đang quận chăn ngủ ngon lành thì bên trong khuôn viên trường học có một bóng người đang lén lút tránh camera giở trò xấu xa.
Bầu trời dần ngả vàng, chuyển cam, sang đỏ rồi sau đó chỉ còn lại một màu đen tĩnh mịch.
19:30... Tiếng đồng hồ báo thức vang lên liên tục khiến Ngô Duy bị đánh thức. Cậu quen người quay một vòng toan tắt báo thức nhưng lại ngã cái bụp xuống sàn nhà bóng loáng.
Mái đầu bạch kim rối bù, đôi mắt mở to, chớp... chớp...
Mẹ kiếp!
Tức giận chửi thầm một tiếng, Ngô Duy khó ở cào cào mái đầu rồi khó khăn đứng dậy, ôm chăn gối về phòng.
Dùng chân đá đá cái con sâu lười trên giường, Ngô Duy vừa ngáp vừa gầm:
"Oáp... Tiểu... Thiện... Oáp... Mau... dậy... Hầy..."
Người trên giường chùm chăn lăn một vòng, không có ý tứ gì là sẽ thức dậy.
Ngô Duy quệt mũi, hừ một tiếng rồi quang cả người đè lên Vương Thiện, la:
"Đồ heo nái, có dậy không hả? Có tin ông đây đè chết bà không?"
Vương Thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626719/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.