Dù Vương Thiện có nói thế nào đi nữa thì Tả Mạc vẫn nhất quyết không cho cô bước chân xuống giường dù chỉ là một bước. Hắn cơ hồ là ở cạnh cô cả ngày.
Nhưng cô cũng không phải là kiểu người có thể dễ dàng nghe lời hắn như vậy. Cứ một, hai tiếng cô lại kêu muốn đi vệ sinh một lần. Sau đó là ở lì trong ấy gần 30 phút.
Ờ thì đi xung quanh nhà vệ sinh mấy chục vòng cũng là một cách luyện tập đấy nhỉ...
Lạnh nhạt nhìn Vương Thiện đang nhấp nha nhấp nhổm tính tiếp tục đi vệ sinh, Tả Mạc cảnh cáo một câu:
"Em có tin tôi cho em đi khám thận không?"
Vương Thiện lập tức yên ổn ngồi đung đưa chân.
Một lúc sau, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng gõ cửa. Ngô Duy cùng Ngữ Hàn Phong một người ôm hoa, một người ôm bánh kẹo phi vào. Ngô Duy ngay lập tức rống lên:
"Hú hú hú. Vương Thiện thối tha, bản thiếu gia hảo soái tới thăm bà đây."
Vương Thiện còn chẳng thèm nhìn, chỉ lạnh nhạt trả lời:
"Phòng bệnh có người bệnh nặng đang hấp hối mong Ngô nhị thiếu gia không làm ồn."
Ném bịch bánh kẹo lên giường bệnh, Ngô Duy hừ một tiếng:
"Cho hỏi người bệnh giờ đã thoát cơn nguy kịch hay chưa?"
Vương Thiện vừa nhìn thấy đồ ngọt mắt đã liền sáng lên, gật đầu:
"Đã ổn. Đã ổn. Người bệnh giờ rất khỏe."
Ngô Duy nhìn cô vui vẻ như vậy tâm tình cũng an ổn đôi chút, khẽ gật đầu với Tả Mạc rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626707/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.