Từ khi Vương Thiện rời đi, Ngô Duy vì chịu đòn của Tả Mạc mà phải nghỉ học hơn một tháng. Sau đó cậu liền hoàn toàn bị Ngô gia ruồng bỏ. Lão cha của cậu ngay lập tức sắp xếp cho cậu qua New York du học.
Nghe tin cậu chỉ biết cười nhạt. Trước đây chỉ vì được Tả Mạc coi trọng giao trách nhiệm bảo vệ Vương Thiện nên gia tộc mới chú ý đến cậu. Bây giờ Vương Thiện đi cũng đồng nghĩa với việc cậu bị vứt bỏ. Xét cho cùng cậu cũng chỉ là một đứa con hoang trong mắt cha mà thôi.
Ôm lấy di ảnh của mẹ, Ngô Duy âm thầm rơi lệ. Mẹ cậu tuy là em gái của bác Hổ, thân phận cao quý nhưng đối với cha cậu thì bà cũng chỉ là một công cụ để ông leo lên vị trí cao hơn. Bởi vậy ngay khi bà vừa rời khỏi thế gian ông đã liền cưới người đàn bà khác, yêu chiều những đứa con khác, ruồng bỏ cậu.
Ở trong căn nhà này cậu cũng giống như mẹ, là sợi dây chắp nối mối quan hệ giữa Ngô gia và Tả gia. Chỉ vậy mà thôi.
Không rõ thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết khi Ngô Duy vừa tỉnh dậy thì trời đã tối đen. Cậu vò vò mái tóc rối bù rồi lê dép vào nhà tắm.
Ngô Duy ngửa đầu ra sau, nhắm mắt thư giãn. Cậu gác hai tay lên bồn tắm, miệng khẽ mỉm cười. Cậu... lại nhớ về Vương Thiện nữa rồi.
"Ngô Duy, đưa tôi về."
"Ngô Duy, ăn bánh không?"
"Ngô Duy, ông ốm à? Để tôi đi mua thuốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626700/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.