Ngô Duy lần đầu tiên thấy Vũ Minh Nguyệt đưa ra yêu cầu như vậy nên càng thêm lo lắng, khuyên can:
"Cô có biết uống đâu mà đòi uống."
Vũ Minh Nguyệt lập tức phản bác:
"Ai nói với cậu là mình không biết uống rượu?"
"Vậy được. Tôi mời cô vài ly coi như xin lỗi cô chuyện tối nay."
Đoạn, Ngô Duy mở tủ kính lấy ra một chai vang đỏ Lambrusco đặt xuống bàn. Nhưng rượu còn chưa rót đã bị Vũ Minh Nguyệt chặn lại. Cô nói:
"Cậu coi thường mình đấy à? Loại rượu này nhẹ như vậy. Không đã."
Ngô Duy cười lớn:
"Tôi không ngờ là cô cũng có chút kiến thức về rượu đấy. Thế nào? Trong tủ rượu này cô muốn uống loại nào? Tối nay tôi bồi cô uống."
Vũ Minh Nguyệt không do dự chỉ tay về phía chai Whisky trên cùng nói:
"Uống nó."
Ngô Duy thật sự không ngờ một Vũ Minh Nguyệt đáng yêu, trẻ con thường ngày lại có lúc khiến người khác phải sợ hãi như vậy. Liệu cô có biết đây là một trong những loại rượu mạnh? Có lẽ... cô biết.
Ngô Duy cười khan, xoa xoa cánh mũi, nói:
"Loại này khá mạnh. Cô chắc không uống được đâu. Chọn loại khác đi."
"Mình uống được. Nếu cậu sợ thì không cần bồi mình uống."
Lời vừa dứt Vũ Minh Nguyệt đã đứng lên ghế mà với lấy chai Whisky xinh đẹp. Cô tự rót cho mình một ly nhỏ, nhấp một ngụm, híp mắt thưởng thức.
Ngô Duy thấy vậy thì cũng không có cản cô nữa mà kéo ghế ngồi xuống cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626690/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.