Vũ Minh Nguyệt ôm má thở dài:
"Chuyện nó là thế đấy. Cậu ấy cứ như vậy mà sắp lịch hẹn tối nay."
Nguyễn Tuấn Nam vẫn duy trì nụ cười ấm áp, hỏi:
"Thế em có muốn đi cùng cậu ta không?"
"Em... Mặc dù em cũng muốn để Cu Bon nhận cha nhưng... nhưng nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ quá thì em lại sợ cậu ấy không biết trân trọng."
Cố gắng yêu cậu thêm một lần nữa không phải là vấn đề khó khăn gì nhưng cái cô sợ là tương lai sau này.
Nguyễn Tuấn Nam mỉm cười nhè nhẹ, nhìn cô thật lâu với đôi mắt có chút tính toán rồi mới lên tiếng:
"Anh sẽ giúp em."
Trong khi ấy, câu chuyện diễn ra ở Tả gia cũng không mấy vui vẻ.
Vương Thiện sau khi ăn hết bánh bao thì lén lút chạy qua phòng Tả Mạc tìm hắn nhưng hắn không chỉ không có ở trong phòng mà còn hoàn toàn không xuất hiện ở bất kỳ nơi nào trong nhà khiến cô vô cùng hụt hẫng.
Đứng trước ban công lộng gió Vương Thiện mới thực sự nghiêm túc suy nghĩ xem bản thân có vô tình làm gì khiến hắn phật ý hay không. Nhưng ngoài bốn ngày rời đi có thông báo thì hầu hết thời gian cô đều ở nhà và không làm gì ngoài đọc sách. Phật ý hắn chỗ nào chứ?
Vương Thiện thở dài. Cô hướng mắt nhìn ra bầu trời cao rộng ngoài kia mà tự thương cho mình. Cô có chút muốn rời đi rồi.
Dưới nhà, chiếc xe BMW quen thuộc lăn bánh trở về. Cô nén đau,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-that-su-chi-la-ban-giuong/2626521/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.