Vương Thiện sau khi thu lại sự hoảng hốt của mình thì đã trở lại với nụ cười cao ngạo mà bước tới gần Ngô Duy. Một tay cô khoác lấy cách tay cứng rắn của cậu, một tay lại nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Vương Mộng Thương cùng nhau tiến vào.
Ngô Duy khẽ liếc qua ánh mắt không mấy thiện cảm của Tả Mạc phía trước mà chợt rùng mình. Cậu hỏi nhỏ:
"Bà thật sự chưa nói rõ thân phận của Mộng Thương cho anh Mạc đấy à?"
"Thật chứ tôi đùa ông làm gì. Mà bớt nói vài lời đi. Đừng khiến Mộng Thương chú ý."
Ngô Duy đưa mắt nhìn qua Vương Mộng Thương vẫn đang trưng ra một bộ mặt không cảm xúc mà bất mãn:
"Tôi nói nhỏ mà. Con bé không nghe được đâu. Với lại... nó giống bà vãi. Cái khí chất này thì lẫn vào đâu cho được."
Vương Thiện khinh bỉ cười:
"Con tôi không giống tôi thì giống ai? Chẳng nhẽ giống Tô Nhiên Nhiên?"
Ngô Duy đanh mặt, âm giọng phát ra cũng lớn hơn mấy phần:
"Tự nhiên bà nhắc tới Tô Nhiên Nhiên làm gì? Mất vui."
"Có vui vẻ gì đâu mà mất. Với lại... ánh mắt cô ta nhìn tôi thật chẳng thiện cảm gì cả."
Đoạn, Vương Thiện đột nhiên khom người vuốt ve mái tóc mềm mại của Vương Mộng Thương rồi thì thầm:
"Con vào giữa đứng. Nhớ phải giữ chắc tay chú Duy và mẹ, nghe không?"
"Vâng." - Vương Mộng Thương ngoan ngoãn gật đầu.
Câu chuyện lúc đầu mà mẹ với chú Duy nói... bé không nghe được. Nhưng chỉ cần nhắc tới cái tên Tô Nhiên Nhiên là bé đã có chút tức giận rồi.
Đừng nghĩ bé bị khiếm thị là sẽ không biết gì. Người phụ nữ tên Tô Nhiên Nhiên đó không có gia thế gì đặc biệt, chỉ là một tiểu thư của một công ty nho nhỏ mà thôi. Nhưng cô ta lại được mang cái danh "Người tình của Tổng Giám đốc Tả Mạc" nên lúc nào đi đâu cô ta cũng được ưu ái.
Cơ mà tính tình cô ta theo như bác Dạ của bé nói thì lại chẳng tốt đẹp gì. Nghe nói hồi xưa cô ta cũng rất hay kiếm chuyện hại mẹ bé. Giờ thì lại dùng những thủ đoạn đê tiện để thân cận cùng cha bé. Bé là bé ghét cô ta tận xương tận tủy.
Ngay khi Vương Mộng Thương được Vương Thiện chuyển vào giữa thì Ngô Duy liền thắc mắc:
"Sao vậy?"
"Tránh ông anh họ của ông."
Ngô Duy nghe nói liền đưa mắt nhìn xa xa phía trước. Quả nhiên Tả Mạc tuy đã vô phía trong nhà hàng nhưng vẫn đứng khá gần cửa ra vào. Nếu Vương Mộng Thương vẫn ở phía ngoài như ban nãy thì không tránh khỏi việc phải chịu thêm một nguồn áp lực.
Nhưng ngay sau đó, Ngô Duy lại tiếp tục thắc mắc:
"À mà việc Tô Nhiên Nhiên cho bà ánh mắt không tốt là sao?"
"Nhìn phía bên trái ông đi."
Phía bên trái Ngô Duy có một tấm cửa kính lớn. Ở chiếc bàn tiệc giáp với tấm cửa kính ấy là Tô Nhiên Nhiên với chiếc váy cúp ngực bó sát đang hướng ánh mắt cực kì không vui mà nhìn Vương Thiện. Ngô Duy cau mày, bực dọc lên tiếng:
"Lại nữa? Sao ở đâu cũng đụng phải cái khuôn mặt khó ưa của cô ta vậy chứ?"
Vương Thiện cười khẩy, ngay khi đi lướt qua Tả Mạc thì cô mới khinh bỉ lên tiếng:
"Người ta là "Người tình của Tổng Giám đốc Tả Mạc" nên người ta có quyền mà ông."
Tả Mạc vốn muốn giữ Vương Thiện lại hỏi han vài câu nhưng sau khi nghe được lời này thì liền lạnh mặt để cô bước qua. Ánh mắt sắc lạnh của hắn ngay lập tức bắn về phía Tô Nhiên Nhiên khiến cô ta giật thót cúi đầu. Nếu không phải cô ta còn có ích trong một số việc thì hắn đã không giữ cô ta lại đến bây giờ. Nhưng hiện tại, cái khiến hắn phải suy nghĩ là Vương Thiện đang dùng thân phận gì để xuất hiện ở đây?
Trước khi tới đây hắn có điều tra đôi chút về cô bé tên Vương Mộng Thương kia. Cô bé là người mẫu nhí đại diện của tập đoàn Lam gia, vì vậy việc cô bé có mặt ở đây là rất bình thường.
Còn Ngô Duy vì muốn nhanh chóng rước vợ về nhà nên năm năm trước đã chuyển tới làm việc cùng tập đoàn với Vũ Minh Nguyện. Vì vậy hôm nay cậu và Ngữ Hàn Phong đến với thân phận là người đại diện của tập đoàn Ngữ gia.
Nhưng còn Vương Thiện? Cô là dùng thân phận trợ lý của Đồng Chủ tịch Lam Dạ Minh hay bảo mẫu của Vương Mộng Thương để tới đây? Hay là dùng thân phận người phụ nữ của tên Lam Dạ Minh kia mà tới? Nhưng dù dùng thân phận nào thì việc cô xuất hiện cùng Ngô Duy cũng quá không hợp lý rồi...
Trong khi Tả Mạc còn đang rối rắm đoán già đoán non thì Tô Nhiên Nhiên đã lại âm thầm tức giận. Chết tiệt! Sau bao năm yên ổn sao Vương Thiện lại quay về cơ chứ? Cô vừa quay về là ác cảm mà Tả Mạc dành cho cô ta càng ngày càng tăng lên theo cấp số nhân. Nếu cứ để mọi việc tiếp diễn như thế này thì thật không ổn chút nào. Hôm nay cô ta nhất định phải tìm cách khiến Vương Thiện mất hết mặt mũi.
Ngay khi các nhân vật chính của tập đoàn Tả gia và tập đoàn Lam gia tới đầy đủ thì trên khán đài MC cũng bắt đầu làm việc. Cơ bản cũng chỉ là mấy lời phát biểu nhàm chán nên với những người phụ nữ như Tô Nhiên Nhiên thì không mấy để tâm. Cái bọn họ để tâm chính là người phụ nữ nổi bật nhất ở đây - Vương Thiện.
Tuy không muốn thừa nhận nhưng Tô Nhiên Nhiên lại chẳng thể phủ nhận được sự thu hút Vương Thiện. Vì tuy Vương Thiện đã chọn ngồi lại ở một góc khuất người rồi nhưng vẫn thu hút được sự chú ý của rất nhiều ánh mắt.
Vương Thiện hôm nay diện bộ đồ gợi cảm mang đậm chất phương tây nhưng lại không mấy khi dùng tới vẻ mặt sắc lạnh vốn có mà luôn thể hiện ra một sự dịu dàng ấm áp. Tuy trên danh nghĩa, Vương Thiện là trợ lý của Vương Thương Dạ nhưng cô lại chẳng quan tâm gì đến những lời phát biểu trên kia. Cái cô quan tâm chính là đứa con gái bé bỏng của mình - Vương Mộng Thương có vui vẻ hay không.
Trong sự ồn ào náo nhiệt của buổi tiệc, Vương Thiện lại lẳng lặng bẻ nhỏ từng miếng bánh quy rồi nhẹ nhàng đút cho Vương Mộng Thương. Dường như những gì xảy ra ở thế giới ngoài kia đều không liên quan gì đến hai mẹ con cô vậy.
Phải mất một lúc sau Tô Nhiên Nhiên cùng với một tiểu thư của gia tộc nào đó coi bộ cũng vênh váo lắm mới tiến lại gần chiếc bàn cạnh Vương Thiện mà ngồi xuống.
Tô Nhiên Nhiên mấy năm nay cũng trưởng thành hơn xưa rất nhiều nên cô ta cũng chỉ ngồi đó mà không đối đầu trực tiếp với Vương Thiện. Tô Nhiên Nhiên xoay nhẹ ly rượu vang trên tay, ánh mắt không có lấy một xíu thiện cảm mà chăm chăm nhìn vào từng cử chỉ của Vương Thiện.
Chợt, một nam nhân viên đi qua và khẽ cúi người nói với Vương Thiện:
"Cho hỏi quý khách có phải là Emily Hillary Filbert không ạ?"
"Đúng. Là tôi." - Vương Thiện dứt khoát trả lời.
"Đồng Chủ tịch Lam Dạ Minh muốn chuyển lời tới quý khách rằng tiếp sau sẽ tới tiết mục của cô ạ."
Vương Thiện nghe xong liền chau mày rồi phất tay:
"Tôi biết rồi. Anh có thể đi làm việc của mình."
Vương Tử ngồi phía đối diện chợt lên tiếng hỏi:
"Đây... là sao?"
"Ý của anh ấy thế nào thì chúng ta cứ làm theo thôi. Đừng nghĩ nhiều. Đau não."
Cuộc trò chuyện này cũng chẳng có gì để phải giảm âm lượng nên Tô Nhiên Nhiên bên cạnh đã nghe thấy toàn bộ. Cô ta khẽ cười khẩy một tiếng rồi nói gì đó với cô tiểu thư cạnh mình. Cô tiểu thư bên cạnh gật đầu, cười nhẹ một tiếng rồi mới mở lời:
"Nhiên Nhiên này. Chị có biết rượu ngon là phải thưởng thức như nào không?"
"Tôi cũng chỉ biết đôi chút thôi. Yên Linh cứ nói thử tôi nghe xem nào."
Cô gái tên Yên Linh kia liền đưa mắt nhìn sự sóng sánh của ly vang đỏ trên tay và cười:
"Ban đầu chị Nhiên Nhiên hãy nhìn tới sắc đỏ của rượu. Màu rượu này khá đậm chứng tỏ đây có thể là loại rượu được trưng cất lâu năm trong thùng gỗ. Vậy là rất quý đấy. Tiếp sau, chị hãy lắc nhẹ ly rượu để rượu được tiếp xúc với khí oxy nhiều hơn. Việc này cũng giống như cho rượu "thở" vậy. Nó sẽ đánh thức nhiều hương vị thơm ngon trong rượu. Sau đó là ngửi rượu. Càng ngửi chị sẽ càng cảm nhận được nhiều mùi vị khác nhau của rượu đấy. Đây cũng chính là bước rất quan trọng nhưng theo em thấy thì rất ít người để tâm tới. Và khi nếm rượu, để cảm nhận được hết được hương vị của rượu vang thì chị nên giữ ngụm rượu trong miệng từ 3 đến 5 giây rồi mới nuốt. Khi đó, rượu ấm lên, hương rượu lan tỏa khắp khoang miệng, khoang mũi, lan lên sống mũi, đánh thức các tế bào não bộ. Cuối cùng thì chúng ta chỉ việc cảm nhận hương vị còn đọng lại nơi cổ họng mà ngụm rượu ấy mới đi qua. Điều đó... thật tuyệt vời!!!"
Tô Nhiên Nhiên vỗ tay cười lớn:
"Hay. Hay. Không hổ danh con gái nhà sản xuất rượu lớn nhất nhì nơi đây. Dương Yên Linh, em thật sự rất có tương lai."
"Không có gì. Chị nói quá rồi."
"Nhưng này. Tôi thấy nó cũng khá giống cách thưởng thức hương vị của tình yêu đấy. Ban đầu, khi chúng ta nhìn vào tình yêu thì chỉ thấy nó là một màu hồng thật đẹp. Nhưng sau đó khi đã nếm qua sự cay đắng của nó thì có người sẽ sợ hãi mà thối lui nhưng cũng có người vững vàng bước tiếp. Chỉ là với những người thất bại, dư vị ngọt đắng của tình yêu sẽ ngấm dần vào từng suy nghĩ và cảm xúc của họ khiến cho một số người phải cảm thấy tiếc nuối mà dùng mọi thủ đoạn để có thể trải qua cái dư vị ấy một lần nữa... Tôi nói có đúng không... Vương Thiện?"
Vương Thiện cười khẩy, dù không muốn nhưng mấy lời triết lý giả tạo của cặp chị em kẻ tung người hứng này cứ ù ù bên tai khiến cô không thể làm ngơ. Đây rõ ràng là nói cô dùng thủ đoạn để một lần nữa tiếp cận với Tả Mạc mà.
Ngay khi nghe thấy Tô Nhiên Nhiên nhắc tới tên mình, Vương Thiện nhẹ nhàng lau tay, thì thầm gì đó với Vương Mộng Thương rồi mới bình thản rời ghế. Bàn tay thon dài xinh đẹp mang theo ly rượu vang đỏ tiến tới bàn của Tô Nhiên Nhiên.
Vương Thiện trước nhìn Dương Yên Linh cười nửa miệng. Sau đó mới nhẹ nhàng tiến tới gần cô ta, vuốt nhẹ mái tóc đen dài mượt mà của cô ta và ma mị mở lời:
"Yên Linh này, tất cả những gì... em vừa nói... chỉ là các bước để thử rượu mà thôi... Còn thưởng rượu thật ra đơn giản lắm. Chỉ cần một không gian đẹp, một chai rượu ngon, một tâm hồn không vướng bận... là có thể thưởng rượu được rồi. Chứ tôi đố em vào một cái đám ma với những chai rượu tạm bợ và một tâm hồn đang rầu rĩ mà có thể thưởng rượu được như em nói đấy."
Bàn tay đang mân mê trên mái tóc kia của Vương Thiện chợt chuyển xuống phần má trắng hồng của Dương Yên Linh mà vỗ nhè nhẹ:
"Đừng nên thể hiện với tôi khi bé còn quá non và xanh."
Dương Yên Linh mặt mũi trắng bệnh, một chút cũng không nói lên lời. Tuy cô biết Vương Thiện rất đáng sợ nhưng không ngờ lại có thể đáng sợ đến mức này. Loại áp lực mà Vương Thiện tạo ra để chèn ép cô thật sự chẳng nương tay chút nào.
Ngay sau khi giải quyết xong với Dương Yên Linh, Vương Thiện lại tiến tới gần Tô Nhiên Nhiên. Chỉ là những tiếng lạch cạnh của đôi giầy cao gót thôi cũng có thể tạo thành một loại áp lực đáng sợ. Tô Nhiên Nhiên trừng mắt:
"Gì?"
Vương Thiện chợt dừng bước, khó hiểu nhìn tới gương mặt xinh đẹp của Tô Nhiên Nhiên mà cất tiếng:
"Gì là sao? Không phải cô đang hỏi ý kiến của tôi à? Về tình yêu ấy cô bạn. Người ta nói vật hợp theo loài đúng là chả sai gì cả? Cả hai người... đơn giản không muốn lại cứ muốn phức tạp. Cơ mà tôi nghĩ loại người như "cô tình nhân họ Tô" đây không thể dùng cái suy nghĩ thối nát của mình để hiểu được ý nghĩa của nó đâu nhỉ?"
Tô Nhiên Nhiên giận dữ:
"Cô nói ai là tình nhân?"
"Nói cô đấy." - Vương Thiện chợt đặt mạnh ly rượu xuống. Bàn tay thon dài bất ngờ siết chặt lấy chiếc cằm nhỏ của Tô Nhiên Nhiên.
Gương mặt tươi cười thản nhiên lúc trước của cô giờ đây trở lên sắc lạnh đến đáng sợ. Giọng nói cũng trở lên trầm thấp đầy sự thách thức:
"Sao? Không phải à? Hahaha... Vậy cô lấy thân phận gì để có mặt ở đây? Lấy thân phận gì để ăn những món ăn quý hiếm, uống những loại rượu thượng hạng ở đây? Tém tém lại đi trước khi tôi đạp cô xuống đáy của xã hội."
Ngay lúc không khí xung quanh Vương Thiện đang rơi xuống âm độ thì MC trên kia chợt giới thiệu đến cái tên Emily Hillary Filbert khiến chiếc đèn chiếu rọi thẳng xuống nơi cô đang đứng.
Tất cả mọi người sau khi nhìn qua đều hít vào một ngụm khí lạnh. Trung tâm của sự chú ý ấy là một người phụ nữ quyến rũ trong bộ váy mang đậm chất phương tây đang ngạo nghễ chèn ép một người phụ nữ nhỏ bé.
Nhưng dù nhìn thế nào thì họ vẫn bị khí chất của người phụ nữ quyến rũ kia mê hoặc. Chiếc váy đen cô mặc không quá dài nên khi khom người đối diện với người phụ nữ đang ngồi kia đã vô tình để lộ ra phần da thịt trắng nõn mịn màng đầy khiêu gợi. Cũng vì hành động khom người ấy của cô mà vẻ đẹp ba vòng cứ thế hoàn hảo phô ra trước những con mắt thèm muốn và ghen tị.
Hiện tại Vương Thiện chính là một ác quỷ lôi cuốn nhất trong mắt những con người có mặt ở đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]