Sau trận tuyết lớn, trời quang.
Hiếm khi thời tiết tốt.
Một vòng huyết ngọc đứng giữa không trung, rải những tia sáng vàng nhạt xuống đầu đường phủ tuyết, tựa như thoa một lớp phấn vàng.
Tuyết đọng trên ngói xanh đã chậm rãi tan đi. Tí tách dưới mái hiên, ướt hành lang gấp khúc.
Giấu xong ám tiễn, y sải bước ra khỏi phòng.
Dưới mái hiên, một giọt nước tuyết đúng lúc rơi xuống, trượt thẳng cổ áo, rơi vào trong lớp xiêm y, rét lạnh thấu xương.
Khẽ run người, đưa tay lau, chỉ thấy hai ngón tay ấm áp nước tuyết.
Trong nội viện, tiếng quét dọn lạo xạo liên tục vẳng đến.
Chợt nghe thấy một tiếng nói: “Triển gia tỉnh rồi ạ?”
Y nhìn sang, thấy tuyết trong nội viện đã được quét sạch hơn nửa. Gã người hầu mặc áo lam, cầm chổi tre, đứng cách đó không xa mỉm cười nhìn mình. Y lấy lại bình tĩnh, nói: “Sao không ngủ thêm đi? Tuyết này quét hay không quét cũng không có gì khác nhau.”
“Quét đi vẫn tốt hơn. Huống hồ vận động một chút, thân thể cũng ấm hơn.” Gã người hầu đáp lời, lại hỏi: “Bây giờ Triển gia dùng cơm chứ ạ?”
Y ngẩn người, nghĩ đến chuyện đang nghĩ đến trong đầu, nói: “Bây giờ dùng luôn, dùng xong Triển mỗ còn đi ra ngoài có việc.”
Đảo tròng mắt một vòng, gã người hầu ‘a’ lên một tiếng, nói: “Mời Triển gia vào trong sảnh.” rồi cầm chổi, đi xuống nhà bếp.
Nghe thấy sau lưng một tiếng nói rất nhỏ: “Bạch Phúc, ta lại nằm mơ.”
Bước chân nhanh đột ngột dừng lại.
“Nhưng vì sao ngay cả trong mộng cũng chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-thanh-than-di/245351/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.