Tháng năm ở thành phố A, mặt trời lên cao, đã có dấu hiệu mùa hè đến, Khương Hiểu Nhiên bật ô, nắm tay con gái, bước vào một nhà hàng.
Đứng nhìn Dương Dương mới bảy tuổi, nhưng có thể nói năng rõ ràng. Về nhà thường kể học sinh đến chủ nhật đi đâu ăn ngon, rồi học sinh đến thứ bảy đến đâu ăn ngon.
Bà Khương nghe xong cười mắng con bé là quỷ đói chết đầu thai, cả ngày chỉ nghĩ đến ăn thôi. Con bé hùng hồn đầy lý lẽ phản bác lại, “Cháu là tiểu quỷ, mẹ là đại quỷ, bà ngoại, bà chính là lão quỷ.”.
Khương Hiểu Nhiên không thể không mắng con bé, nhìn ánh mắt nó bắt đầu hồng hồng, miệng chúm chím, trong lòng cô lại cảm thấy đau lòng. Thật ra, từ nhỏ đến lớn, nói là dành cho con gái một cuộc sống tốt nhất, nhưng thực tế cô lại không làm được. Bây giờ điều kiện tốt hơn một chút, cũng là lúc cải thiện cuộc sống trong nhà.
Hơn nữa, giờ việc kinh doanh cửa hàng đã được tốt hơn, cũng đã mời thêm nhân viên bán hàng, nên thỉnh thoàng cô có thể trộm ít thời gian lười biếng nghỉ ngơi.
Trước đó, lúc chuẩn bị ra khỏi nhà, cô mở tủ quần áo, lấy ra chiếc váy trắng từ nhiều năm trước mặc vào người, tựa hồ nhớ lại cái tuổi hai mươi bốn kiều diễm. Cô tô son môi với được tâm trạng vui vẻ hiếm hoi, đánh thêm phấn cho mặt thêm sinh động.
Con gái đứng bên cạnh vỗ tay hô to, “Mẹ của con hôm nay thật xinh đẹp.”.
Vào lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-sau-khi-ly-hon-van-tiep-tuc-day-dua/2813217/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.