Khi Khương Hiểu Nhiên nhận được điện thoại của Tô Tuấn, cô dường như không thể tin được vào tai mình, sao có thể xảy ra tai nạn xe được, buổi sáng cô và anh vẫn còn nói chuyện tốt đẹp mà, vậy sao buổi tối lại xảy ra chuyện?
Cô không biết mình đã đi thế nào đến bệnh viện, tâm trí hoàn toàn trống rỗng.
Tô Tuấn đi lên phía trước nói với cô, “Hiểu Nhiên, Tiếu Dương đang phải khâu”.
“Khâu?”. Hai mắt Khương Hiểu Nhiên mờ mịt.
“Đầu của cậu ấy bị đập vào vô lăng, bị thương không nhẹ, trước phải khâu đã, sau đó chụp CT kiểm tra não bộ, nhìn xem có bị tụ máu hay không”.
“Không quá nghiêm trọng đúng không?!”.
Tô Tuấn nghĩ lại, “Xem thế nào đã, mới dám khẳng định cuộc sống sau này có ảnh hương hay không. May mắn xe đối phương là xe chở bánh mì, chất lượng kém, nếu không khi hai xe xô vào nhau, xe Tiếu Dương sẽ không còn tốt như vậy đâu, mà hơn nữa cậu ấy bị thương cũng không chỉ như thế này”.
Tim Khương Hiểu Nhiên ổn định hơn chút, “Vậy người lái xe bên kia thì sao?”.
“Anh ta không sao, chẳng qua chiếc xe thì bị thiệt hại nghiêm trọng, cán chặt đứt mấy cái xương sườn. Chỉ cần đền tiền là tốt rồi”. Tô Tuấn lộ vẻ thoái mái hơn, anh nói tiếp : “May không mất mạng người, nếu không việc Tiếu Dương điều khiển xe khi say rượu sẽ rất phiền hà”.
Hình như không có chuyện gì quá lớn, nhưng toàn bộ thể xác và tinh thần Khương Hiểu Nhiên như bị dây thừng buộc chặt vào một chỗ, không thể thả lỏng mỗi một phút nào.
Thời gian chờ đợi, quả thực dày vò người. Mỗi một giây một phút trôi qua đều dài như cả thể kỷ.
Khương Hiểu Nhiên không biết bản thân mình làm sao có thể sống qua từng phút giây đó. Cô ngồi xuống một lúc, rồi lại đứng lên đi đi lại lại, không ngừng ngẩng đầu nhìn ánh đèn đỏ phòng cấp cứu mãi không thay đổi.
Tô Tuấn thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của cô, trong lòng thầm nghĩ, giờ thì ngồi sốt ruột chờ, nếu ngày hôm qua thuận lợi đăng ký kết hôn thì hôm nay làm sao mà xảy ra chuyện không hay ho thế này được.
Không biết qua bao lâu sau, cửa phòng cấp cứu đẩy ra, y tá đẩy xe cáng ra ngoài, Khương Hiểu Nhiên vội vàng chạy lên, tay giữ chặt thành xe, gọi nhỏ, “Tiếu Dương, Tiếu Dương”.
“Đừng gọi nữa, bệnh nhân được tiêm thuốc gây tê, bây giờ chưa thể tỉnh lại”. Y tá nói nhỏ.
Chờ khi nâng anh lên giường bệnh, Khương Hiểu Nhiên chuyển ngồi vào ghế dựa bên cạnh anh.
Trán Tiếu Dương quấn đầy băng gạc, tay phải còn bó bột, khuôn mặt màu vàng xám xịt, không còn thần thái như ngày xưa.
Hàng lông mày dày đậm nhíu lại, môi bị trầy xước, khóe miệng còn có một vệt máu, ở cằm cổ đều lưu lại vết máu đã khô. Nhìn theo vết máu, ánh mắt chuyển đến vết sẹo ở đó, tay không khỏi theo ánh mắt chạm nhẹ vào nó. Đầu ngón tay nhẹ nhàng đến gần, nhưng không dám gần thêm chút nữa, có nơi nào đó sâu trong lòng cô cảm thấy nghẹn ngào run rẩy.
Khương Hiểu Nhiên thu tay, lấy từ ngăn kéo một chiếc khăn bông, nhúng vào nước, khẽ lau miệng anh.
Lúc lâu sau cuối cùng Tiếu Dương cũng mở mắt.
“Anh tỉnh rồi”. Khương Hiểu Nhiên vui mừng nói.
Tiếu Dương dường như không nghe thấy lời cô hỏi, chỉ gật đầu với Tô Tuấn đang ngồi trên sofa đối diện.
“Ca, có chuyện gì vậy?”. Tô Tuấn đi đến trước giường.
“Cậu không cần gọi điện thoại cho cha mẹ tớ biết”.
Tô Tuấn cúi thấp đầu nghe cho rõ, “Chuyện lớn như vậy làm sao tớ dám không nói. Nhận được điện thoại của bệnh viện tớ đã gọi ngay rồi. Khoảng bốn, năm giờ sáng nay hai bác sẽ đến kịp đây”.
Tiếu Dương cười khổ, không nói thêm câu gì, tiếp tục nhắm hai mắt lại.
Khương Hiểu Nhiên bưng lên một chậu nước ấm, nhúng ướt khăn bông, vắt thật khô sau đó nhẹ nhàng lau chỗ cổ dính vết máu của anh.
Đột nhiên, khăn bông bị Tiếu Dương giật lấy, anh mở mắt ra, đáy mắt không hề gợn sóng nhìn Khương Hiểu Nhiên, “Em về đi, ở đây có Tô Tuấn là được rồi”.
Ngữ khí như vậy, thái độ như vậy, đây là lần đâu tiên Khương Hiểu Nhiên thấy, “Em là vị hôn thê của anh, để em chăm sóc anh mới hợp tình hợp lý chứ”.
“Vị hôn thê thì có thể đảm bảo những gì? Cùng lắm cũng chỉ là một danh xưng, em không biết trước kia anh cũng từng có vị hôn thê sao”. Giọng nói Tiếu Dương đều đều, bình thản.
Khương Hiểu Nhiên không hiểu vì sao từ lúc tỉnh lại đến giờ, thái độ của Tiếu Dương đối với cô thay đổi 180 độ như vậy, nhưng nghĩ đến lúc này anh đang là bệnh nhân, lòng cô cố nhẫn nhịn nỗi khó chịu, không nói thêm gì, chỉ ngồi trước giường bệnh quan sát anh.
Tiếu Dương thấy cô không đi, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, không để ý đến cô.
Vừa khâu mấy mũi xong, đầu anh rất choáng váng, chóng mặt, và rất mệt mỏi, chẳng bao lâu sau anh vô thức chìm vào giấc ngủ say.
Cả đêm Khương Hiểu Nhiên trằn trọc không ngủ, cố gắng ngồi thức để trông anh, nhưng cuối cùng không cầm cự được nằm gục xuống cạnh mép giường ngủ.
Tô Tuấn cũng đang nằm trên sofa gặp Chu Công rồi.
Ông Tiếu, bà Tiếu vừa đến đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Hiểu Nhiên nghe bên tai mơ hồ vọng đến tiếng bước chân đi vào, mở mắt, vừa định đứng lên mới phát giác tay chân tê mỏi phát run, hoàn toàn không cử động được.
Cô xấu hổ nói, “Ba, mẹ, hai người đã đến”.
“Hiểu Nhiên à, cứ ngồi đi, không có gì đâu”. Ông Tiếu nhìn tình trạng khó xử của cô.
Bà Tiếu lạnh nhạt liếc qua cô, nhìn lên sofa nói với Tô Tuấn, “Tô Tuấn, cháu cũng mệt mỏi cả đêm rồi, về nhà nghỉ ngơi đi”.
Tiếu Dương cũng tỉnh, “Ba mẹ, con không có việc gì. Ngày mai ba mẹ về luôn đi”.
“Người bị thế này mà bảo không có việc gì thì thế nào mới nói là có việc hả?”. Bà Tiếu cao giọng, “Mẹ không biết con gặp phải vận xấu gì nữa, lần trước bị hắt axit vào người, lần này lại bị tai nạn xe, sao từ khi về thành phố B những chuyện không hay ho liên tiếp xảy ra như vậy chứ”.
“Đứa nhỏ còn đang bệnh, bà nói những chuyện này làm gì”. Ngữ khí ông Tiếu không hài lòng.
Lúc này, bác sĩ điều trị dẫn theo một vài bác sĩ thực tập và y tá đến kiểm tra phòng.
“Trong phòng bệnh không được gây ồn ào, bệnh nhân cần môi trường thật yên tĩnh để dưỡng bệnh”. Bác sĩ cau mày.
Ông đi đến trước giường bệnh, giọng nói chậm rãi, “Đầu cậu còn đau không?”.
“Ổn rồi, nhưng vẫn thấy hơi chóng mặt”. Tiếu Dương trả lời.
“Ừm. Đây là ảnh hưởng do não bị chấn động, cậu phải chú ý nghỉ ngơi, nên ăn đồ ăn nhẹ thôi”.
Khương Hiểu Nhiên vội vàng đứng bật dậy, “Bác sĩ, não bị chấn động có để lại di chứng gì không?”.
“Xem mức độ thì cậu ấy thuộc loại trung bình, chăm sóc tốt hẳn sẽ không ảnh hưởng lớn”.
Bác sĩ đi rồi, bà Tiếu đau lòng đi lên phía trước vuốt má Tiếu Dương, “Con bảo không có gì nghiệm trọng, vậy sao lại ảnh hưởng đến não bộ thế này. Lần trước còn để lại vết sẹo lớn ở cổ, lần này không biết để lại bao nhiêu vết sẹo trên trán đây”.
“Không sao đâu mà, con trai mẹ rất khỏe mạnh, qua vài ba hôm nữa là ổn thôi. Mà đàn ông có vài vết sẹo trông càng nam tính, càng hấp dẫn hơn đấy”. Tiếu Dương cười an ủi mẹ.
Khương Hiểu Nhiên thấy mình đứng đó, không có người quan tâm để ý, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên.
“Hiểu Nhiên, con cũng về đi, đã thức trông cả đêm rồi, về nhà nghỉ ngơi cho khỏe”. Ông Tiếu nói với cô.
Khương Hiểu Nhiên nhìn Tiếu Dương, “Em về trước, giữa trưa đến đưa cơm cho anh”.
“Không cần, bệnh viên có căn tin, em không cần mang đến đâu”. Lời nói Tiếu Dương không thể hiện cảm xúc gì.
Trên đường về nhà, trong lòng Khương Hiểu Nhiên cảm thấy buồn chán khó chịu, cô chưa bao giờ thấy Tiếu Dương như vậy cả. Ngữ khí lãnh đạm, ánh mắt lạnh băng, dường như muốn đưa cô cách xa cả ngàn dặm. Những hành động thân mật, lời nói dịu dàng, ánh mắt trìu mến, trong phút chốc đã biến mất không còn dấu vết. Gần nửa ngày hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại thay đổi như vậy, chẳng lẽ do ảnh hưởng của việc não bị chấn động?
Cố gắng giải mã bài toán khó khăn này, suốt quãng đường đi Khương Hiểu Nhiên suy nghĩ đủ loại đáp án nhưng vẫn không đưa ra điều chính xác nhất.
Trở về nhà, Khương Hiểu Nhiên nằm gục trên giường, rõ ràng thể xác và tinh thần rất mỏi mệt, mắt nhắm lại nhưng đầu óc lại không thể đi vào giấc ngủ.
Mẹ ở nhà đã làm xong cơm trưa, nấu một nồi canh cá với đậu, đựng trong chiếc phích nhỏ, bảo cô mang đến bệnh viên cho anh.
Cửa phòng bệnh khép hờ cô vừa định đẩy cửa vào, chợt nghe thấy một tiếng nói vọng ra, “Tiếu Dương à, sáng hôm qua con mới đi đăng ký, buổi tối đã gặp chuyện không may. Điều đó cho thấy rõ ràng hai đứa không hợp nhau đâu”.
“Mẹ, hôm qua chúng con không đi đăng ký”.
“Mẹ không phải nghĩ quá nhiều chuyện của các con, nhưng lúc này mẹ rất hy vọng con nên cẩn thận suy nghĩ lại. Từ ngày gặp con bé đó, con chẳng gặp được chuyện gì thuận lợi, con nên ngẫm lại xem mẹ nói có đúng không”.
Tiếu Dương im lặng hồi lâu, “Mẹ, chúng con tạm thời sẽ không đi đăng ký. Thiệp cưới không cần gửi mời mọi người đâu”.
“A di đà phật, cuối cùng con cũng thông suốt”.
Chiếc phích nhỏ trong tay Khương Hiểu Nhiên rơi phịch xuống đất, ông Tiếu từ đầu hành lang kia đi tới, thấy cô đứng ở cửa ngẩn người, vội nói, “Sao con không vào đi?”.
Cửa từ bên trong mở ra, bà Tiếu khinh miệt nhìn cô, “Sao ban ngày ban mặt mà ở bên ngoài nghe lén thế, thói quen rất xấu”.
Khương Hiểu Nhiên đứng ở cửa, tiến thoái lưỡng nan không biết đã tìm động lực ở đâu để dẫn cô đến trước giường bệnh Tiếu Dương.
Cô cầm chiếc phích vừa nhặt dưới đất lên, nói với Tiếu Dương, “Vốn muốn đưa cho anh canh cá mẹ nấu, kết quả lại bị đổ hết rồi. Em đúng là ngốc, chuyện gì cũng không làm tốt”.
Tiếu Dương thấy vẻ mặt trắng bệch của cô, ánh mắt nhìn sang nơi khác, “Đúng vậy, không phải nói em đừng mang đến sao, có mang đến rồi anh cũng không thể uống được”.
Ông Tiếu kéo bà Tiếu ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.
“Tiếu Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, vì sao anh lại đối xử với em như thế?”. Lời nói nghẹn cả ngày trời cuối cùng Khương Hiểu Nhiên cũng không nhịn được bật hỏi, ánh mắt phiếm đỏ.
Tiếu Dương vẫn nhìn nơi khác, “Hiểu Nhiên, anh chỉ cảm thấy mình đã có quyết định rất vội vàng, dù sao kết hôn cũng là đại sự cả đời, vẫn nên cẩn thận suy nghĩ là tốt nhất”.
Dường như không tin vào điều tai mình vừa nghe được, Khương Hiểu Nhiên ngồi xổm xuống đất, tay kéo bàn tay không bị thương của anh, “Tiếu Dương, không phải anh nói tuổi chúng ta đã không còn trẻ, không còn bao nhiêu thời gian để lãng phí nữa. Không phải anh nói chúng ta phải sinh thêm một đứa con nữa, để cho anh được chứng kiến sự trưởng thành của nó sao? Chẳng lẽ những lời nói này không còn ý nghĩ gì nữa sao?”.
“Hiểu Nhiên, con người có thể thay đổi, kế hoạch mãi mãi cũng không cản nổi sự thay đổi”.
“Nhưng ngày hôm qua chúng ta còn muốn đi đăng ký. Em không tin, nhất định là anh gạt em”. Khương Hiểu Nhiên không biết thể nào cảm thấy rất oan ức, nước mắt không ngừng lăn xuống, tí tách rơi xuống cánh tay Tiếu Dương.
Tiếu Dương gạt bàn tay cô ra, “Hiểu Nhiên, anh cũng hy vọng bản thân mình đang gạt em, đáng tiếc không phải vậy”.
Con người tuyệt tình, không chịu thỏa hiệp đang ở trước mắt cô dường như là một Tiếu Dương hoàn toàn khác, Khương Hiểu Nhiên chưa hề gặp qua con người anh lúc này.
Cho tới bây giờ, cô vẫn nghĩ chỉ cần cô nói nhẹ nhàng, mềm mại một chút anh sẽ lập tức đầu hàng. Khương Hiểu Nhiên thầm nghĩ, cô quyết không thể lùi bước như vậy.
Cô đưa tay lau khô những giọt nước mắt trên gò má, “Tiếu Dương, anh hãy nhìn thẳng vào mắt em vào nói cho em biết, rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì vậy?”.
Cuối cùng Tiếu Dương cũng quay đầu nhìn cô, ánh mắt rất bình tĩnh, ngữ khí rất bình thản, “Hiểu Nhiên, anh yêu em, cho tới bây giờ chưa hề thay đổi, ngay cả năm xưa ly hôn với em, tình cảm vẫn còn tồn tại chưa hề mất đi. Sau khi gặp lại em, tình cảm chôn vùi tận đáy lòng chợt bùng lại. Hủy hôn ước, anh muốn bắt đầu lại lần nữa với em, chuyện đó không phải là điều nhất thời xúc động của anh. Lúc ấy anh đã suy nghĩ rất kĩ, dù sao hai người đã xa cách nhiều năm, lại được gặp nhau lần nữa, hợp hay không hợp rất khó mà nói. Nhưng anh muốn đánh cược một lần, đánh cược anh yêu em và em cũng giống anh, yêu anh. Đánh cược muốn được ở bên em và em cũng giống anh, muốn được ở bên anh. Anh không còn đường lui, anh luôn nói với chính mình, chỉ cho phép thắng chứ quyết không thể thua. Dù sao cũng đã hơn ba mươi tuổi, không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa.
Thời khắc em đồng ý nhận lời cầu hôn của anh, anh đã vui mừng tự nói với bản thân mình, Tiếu Dương, mày xem đấy, chỉ cần có quyết tâm, ông trời nhất định sẽ dang tay cứu giúp. Anh thật sự cho rằng mình đã thắng. Nhưng sau đó thì sao? Lần trước thấy em và Cố Thiên Nhân cùng nhau trở về từ thành phố S, tim anh không chỉ đau mà còn rất thất vọng. Vì sao đã đồng ý kết hôn với anh, nhưng trong lòng em lại không thể bỏ được anh ta? Em nói chỉ là cuộc gặp mặt ngẫn nhiên, nhưng trên đời này liệu có nhiều thứ ngẫu nhiên như vậy không? Cứ cho là em vô tâm, nhưng tuyệt đối anh ta có tâm.
Nhưng phải, anh đã không có đường lui, nếu lựa chọn ở bên em, vậy mặc kệ em làm gì anh đều lựa chọn tha thứ. Anh nói với bản thân mình, em là người vô tâm, dù cho Cố Thiên Nhân có nghĩ thế nào, nhưng người mà em lựa chọn là anh, người mà em muốn kết hôn là anh, vậy là đủ rồi.
Nếu không phải ngày hôm qua, em vì anh ta mà lừa gạt anh, có lẽ anh vẫn sẽ còn đắm chìm vào những lời nói dối tự thêu dệt của bản thân mình, người Khương Hiểu Nhiên yêu là tôi, cả đời này Khương Hiểu Nhiên sẽ là vợ của tôi. Mọi người thường nói tam sinh tam thế, anh cũng không muốn nhiều, chỉ cần cả đời là đủ rồi. Nhưng đã có thể có được cả đời này, bây giờ anh lại không còn niềm tin nữa. Nếu nhất định sẽ mất đi, không bằng chưa bao giờ nắm bắt được. Ít nhất như vậy tim anh sẽ không đau.
Anh không muốn lặp lại tâm trạng như thế khi ngồi trong quán bar ngày hôm qua, nghĩ đến em và người khác ở cạnh nhau, nghĩ đến em cười với người đàn ông khác, anh thật sự không chịu nổi.
Hiểu Nhiên, anh không phải là người kiên cường như trong tưởng tượng của em, tha thứ cho anh đã làm một kẻ đào ngũ!”.
Khương Hiểu Nhiên vừa ngừng khóc, nghe được những lời anh nói nước mắt lại trào dâng, rơi xuống đậu trên cổ tay Tiếu Dương.
Tiếu Dương cố đè nén ý nghĩ muốn lau đi những giọt nước mắt đang lặng lẽ rơi từ khóe mắt cô, nhắm mắt lại.
Anh quá mệt mỏi cho tình yêu này rồi, ai nói, không nên giữ lại hãy cho thật nhiều, bất kể tình yêu có được báo đáp hay không chỉ cần được yêu một người, đó là cảm giác hạnh phúc nhất. Ít nhất Tiếu Dương anh không làm được. Anh yêu một người, hy vọng có thể được báo đáp như vậy, có lẽ không cần được cân bằng, nhưng ít nhất cũng không thể giống như cầu bập bênh, một bên cao một bên thấp.
Nhưng Tiếu Dương đã ngủ say, không trả lời vấn đề này cho cô.
Khương Hiểu Nhiên không biết mình đã đi thế nào ra khỏi phòng bệnh, đầu óc hoàn toàn trổng rỗng, người cứ máy móc đi về phía trước, nhìn không rõ ai, cũng không nghe rõ tiếng người nói.
“Hiểu Nhiên”. Ông Tiếu gọi cô.
Tai cô có tiếng ong ong, hình như có muỗi bay qua, vẫn ngây ngốc đi về phía trước.
“Đứa nhỏ này, sao vậy nhỉ?”. Vẻ mặt ông Tiếu nghi hoặc.
“Hừ, đúng là không có gia giáo”. Bà Tiếu khinh thường nói.
Chờ đến cửa lớn bệnh viện, cô mới cảm giác hai chân mềm nhũn không thể đi tiếp, tay bám vào vách tường cạnh cửa, cơ thể yếu ớt dựa vào. Thì ra sáng sớm đến giữa trưa lúc này cô chưa ăn gì. Khi ra khỏi nhà mẹ có gọi cô vào ăn cơm, nhưng cô gấp gáp muốn đi nhanh, nói đưa canh cho anh xong sẽ lập tức về nhà ăn.
Quả nhiên là người ăn cơm mới được khỏe mạnh, đầu bắt đầu thấy trời đất xoay chuyển, cảnh vật trước mắt mờ ảo quay cuồng, dường như đang nhảy waltz, càng lúc càng quay nhanh, quay nhanh đến mức chỏng cả mặt, cuối cùng Khương Hiểu Nhiên không đứng vững được nữa, trượt dọc theo vách tường, ngất lịm xuống đất.
“Có người ngất xỉu rồi”. Bên cạnh người đi qua kêu lên sợ hãi.
Khi Khương Hiểu Nhiên nằm trên giường bệnh tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người, y tá tiêm lấy ít máu, “Cơ thể cô không khỏe, bệnh viện đã thông báo cho người nhà, phải lấy máu để làm xét nghiệm kiểm tra”.
Lúc bà Khương chạy đến bệnh viện thấy tay Khương Hiểu Nhiên bị châm đầy vết kim tiêm, ánh mắt hồng đỏ, “Rốt cuộc đã tạo nên nghiệp chướng gì đây, Tiếu Dương mới bị tai nạn con đã lập tức phải nằm việc thế này”.
Y tá đứng bên cạnh vội nói,”Bác à, bác đừng nói lung tung, con gái bác đang mang thai, cô ấy thiếu dinh dưỡng nên mới bị ngất. Cơ thể cô ấy không khỏe, lại có bệnh hay chóng mặt, cần phải chú ý nhiều hơn!”.
“Mang thai?”. Bà Khương chưa kịp phải ứng, một lúc lâu sau mới nói, “Tiếu Dương có biết không?”.
“Mẹ, anh ấy đang dưỡng bệnh, tối nay có thời gian con sẽ nói”. Khương Hiểu Nhiên nói.
“Như vậy sao được, đây là chuyện vui mà, phải nói ngay với nó”. Bà Khương không đợi cô nói, chạy nhanh đi tìm phòng bệnh Tiếu Dương.
Phòng bệnh Tiếu Dương rất náo nhiệt, cha mẹ, Tô Tuấn, đại diện cho nhân viên công ty đều đến đây cả.
Bà Khương thấy nhiều người ở đây vậy thật khó nói, chỉ đứng ở một bên.
Mọi người ào ào chào tạm biệt, chờ khi phòng bệnh chỉ còn lại ba người nhà họ Tiếu, bà mới mở miệng, “Tiếu Dương à, Hiểu Nhiên cũng nằm ở bệnh viện này”.
“Bệnh gì vậy?”. Sắc mặt Tiếu Dương thoáng chốc đã tái nhợt.
“Nó mang thai”.
“Mang thai?”. Hai ông bà Tiếu cùng đồng thanh nói, sắc mặt tràn đầy ngạc nhiên và vui mừng.
Vẻ mặt Tiếu Dương rất phức tạp, chính xác mà nói, anh đang rất mâu thuẫn.
“Bà thông gia, chờ khi Tiếu Dương khỏe lại sẽ nhanh chóng cử hành hôn lễ”. Ông Tiếu vui mừng rạo rực nói.
“Nhất định rồi”. Bà Khương bảo đảm.
Tiếu Dướng há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại thủy chung không lên tiếng.
Chờ khi bà KHương đi rồi, anh mới nói với ba, “Ba à, hôn sự của con và Hiểu Nhiên không cần vội vàng. Con còn phải suy nghĩ đã”.
“Còn suy nghĩ cái gì nữa, định suy nghĩ đến khi đứa trẻ sinh ra à”. Ông Tiếc khiển trách anh.
Bà Tiếu thở dài một hơi, “Tiếu Dương, kiếp trước nhất định con thiếu nợ nó, vì thế mới để lại kiếp này trả lại”.
Bà Khương đi rồi, một mình Khương Hiểu Nhiên lặng lẽ trầm tư. Đứa bé đã hơn hai tháng rồi, đều do bản thân cô sơ ý, trước kia kỳ kinh nguyệt cũng thường xuyên một hai tháng mới đến, gần đây lại bận rộn nhiều việc nên cô mới không phát hiện.
Cuộc nói chuyện trong phòng bệnh của Tiếu Dương vẫn còn quanh quẩn bên tai cô. Xem ra, chẳng qua anh đang lo lắng về cô, cũng vì không đủ tin tưởng đối với cô. Từ mười chín tuổi đến ba mươi bốn tuổi vẻn vẹn mười lăm năm, cô Khương Hiểu Nhiên ngoài Tiếu Dương anh ra thì không có một người đàn ông nào khác, anh dựa vào cái gì lại không tin tưởng cô chứ? Nếu thay lòng cô đã sớm thay lòng rồi, lại còn có thể đợi khi tái hôn với anh mới thay lòng đổi dạ sao?
Không được, cô phải nói rõ ràng với anh.
Nghĩ vậy cô xỏ dép, vội vã chạy đến phòng bệnh Tiếu Dương. Tràn đầy lời nói trong lòng hận không thể lập tức nói hết cho anh biết. Đi vào thật ngoài ý muốn, chỉ có một mình anh nằm đó.
“Tiếu Dương”. Khương Hiểu Nhiên đi đến trước mặt anh, gọi tên anh rồi lại không nói thêm gì.
Tiếu Dương tựa vào đầu giường, nhìn cô, cứ nhìn như vậy, dường như rất chuyên chú, nhưng lại cảm thấy không để ý chút nào.
Ánh mắt Khương Hiểu Nhiên mạnh mẽ nhìn thẳng anh, lời muốn nói đã để trong lòng rất lâu, rất nóng lòng muốn tuôn hết ra, nhưng tim lại đập rất nhanh, dường như đã nhảy lên tận cổ họng khiến lời nói của cô rất khó khăn bật ra, cuối cùng cô hắng giọng, “Tiếu Dương, chuyện kết hôn là do anh nói, bây giờ lại hủy bỏ. Dựa vào cái gì anh nói muốn kết thì kết, anh nói hủy thì hủy hả? Em không đồng ý. Bởi vì em coi chuyện kết hôn là sự kiện rất nghiêm túc, em đã đồng ý rồi, đó là chuyện cả đời, em không muốn tái phạm sai lầm hồi còn trẻ. Anh nói, anh lo lắng tâm tình em sẽ lay động, sợ sau này sẽ mất em. Cái này đúng là lấy cớ.
Em và Cố Thiên Nhân quen nhau không phải là chuyện ngày một ngày hai, em quen anh ấy đã tám năm rồi. Nếu em muốn ở bên anh ấy, em đã sớm quyết định, liệu em có đợi đến khi kết hôn với anh mới cùng anh ấy dây dưa không rõ ràng vậy không? Sở dĩ hôm đó em thất hẹn bởi vì trước kia em đã đồng ý làm cho anh ấy ba việc, hôm đó chính là ngày hoàn thành việc cuối cùng. Sau này em có thể thanh thản ổn định là vợ của anh. Có lẽ nói dối anh là em không đúng. Nhưng em cũng chỉ lo lắng sợ anh lại hiểu lầm, vì thế nên mới nói dối. Nếu bởi vì chuyện này mà anh hủy bỏ hôn ước, em quyết không đồng ý”.
Tiếu Dương nhìn cô không nói gì nhưng trong mắt vẻ lạnh lùng rõ ràng đã biến mất vài phần.
Khương Hiểu Nhiên ngồi xuống mép giường, tay nắm chặt bàn tay Tiếu Dương, dịu dàng nói, “Tiếu Dương, em nhớ rõ anh đã nói, cả đời này anh sẽ đối tốt với em, không bao giờ rời bỏ. Nếu không có cuộc hôn nhân bảo hộ, những lời này của anh không phải chỉ là nói suông hay sao? Tiếu Dương, em muốn lấy anh, mặc kệ anh có đồng ý hay không, cả đời này em đã định là người của anh rồi.
Nếu anh còn do dự, em sẽ cho anh ba giây suy nghĩ”.
“Ba giây?”.
“Phải. Không phải anh nói chúng ta không còn nhiều thời gian sao? Mà thực tế anh không cần thời gian để suy nghĩ đâu, em giúp anh quyết định là được rồi.
Tiếu Dương dương dương tự đắc nhướn mắt, “Em rất muốn kết hôn với anh?”.
“Em chỉ muốn kết hôn với anh”. Ngữ khí Khương Hiểu Nhiên rất nghiêm túc.
“Vậy trước kia em đồng ý làm cho Cố Thiên Nhân ba việc, bây giờ em phải đồng ý anh ba việc, anh mới có thể lấy em”.
“Được, anh nói đi”.
“Thứ nhất, anh không thích em mở cửa hàng ở siêu thị của Cố Thiên Nhân, nếu anh lấy em, vậy anh sẽ chăm sóc thật tốt cho em. Sau khi kết hôn em ở nhà thì ở nhà, em muốn ra ngoài làm việc đều có thể, tóm lại không thể làm việc liên quan đến anh ta”.
“Được, em đồng ý với anh”.
“Thứ hai, anh rất muốn nghe em nói ba từ, là ba từ anh thường xuyên nói, nhưng chưa bao giờ nghe thấy em nói”.
“Khương Hiểu Nhiên yêu Tiếu Dương”. Cô hét thật to, nói vô cùng rõ ràng cho anh nghe thấy.
Tim Tiếu Dương bỗng dưng chậm lại một nhịp, “Còn việc cuối cùng, trước kia em đã đồng ý sinh cho anh một đội bóng rổ, hy vọng em không nuốt lời”.
“Nhưng em đã ba mươi bốn tuổi rồi, giờ lại sinh vài đứa nữa không phải sẽ đến bốn mươi tuổi sao?”. Vẻ mặt Khương Hiểu Nhiên lộ vẻ khó xử.
“Lâm Thanh Hà chẳng phải bốn mươi tuổi mới sinh con sao?”. Tiếu Dương cười, “Thật sự không được rồi, thôi đổi thành nửa đội bóng rổ đi”.
“Này nhớ, anh chọc ghẹo em!”. Khương Hiểu Nhiên véo vào tay anh.
“Au ui, mưu sát chống này!!”.
Trong phòng bệnh vang lên tiếng nói cười vui vẻ, hai ông bà Tiếu đứng ở cửa nhìn nhau cười.
Khương Hiểu Nhiên và Tiếu Dương sau này sẽ thế nào?
Có lẽ một ngày nào đó ở trên đường, bạn sẽ gặp bọn họ, đi lướt qua bên bạn, lúc đó bạn sẽ thấy, đó có lẽ là một gia đình năm người, xuất hiện giữa dòng người tấp nập, sau đó biến mất.
————-The End————-
Lời tác giả:
Truyện đến đây đã kết thúc. Đây là bộ truyện dài đầu tiên của tôi, cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ trong cả chặng đường. Không có sự động viên của các bạn, tôi nghĩ tôi nhất định sẽ không kiên trì đến cùng. Tháng Chín tôi sẽ mở một cái hố mới, nữ chính là con gái Cố Thiên Nhân, nam chính vẫn chưa quyết định. Về việc các bạn quan tâm đến Lưu Tô, Cố, tôi nghĩ ở bộ truyện mới sẽ cho họ có cơ hội. Có hứng thú mời các bạn xem một số truyện mới của bạn bè được cất trong chuyên mục của tôi, đến lúc đó có thể biết được thế giới tiểu thuyến tiến bộ như thế nào. Cám ơn mọi người đã luôn ở bên tôi, ôm tất cả!
Hề Nhạc
Lời người chuyển ngữ:
Mình đã đọc ở đâu đó một câu: Hôn nhân giống như một tác phẩm nghệ thuật bằng sứ , làm nên nó thật khó nhưng đánh vỡ nó rất dễ dàng. Hiểu Nhiên và Tiếu Dương đã yêu nhau rất sâu đậm, kết hôn với nhau khi còn quá trẻ, dường như họ vẫn chưa đủ sẵn sàng để bước vào cuộc sống gia đình. Tuổi trẻ bồng bột chưa thể hiểu giữa yêu và cưới có một khoảng cách xa như thế nào. Kết hôn không phải kết thúc chuyện tình mà là bắt đầu một cuộc sống mới. Những điều vụn vặt trong cuộc sống gia đình đã làm nên mâu thuẫn, để rồi kết quả thật không ai mong muốn đã xảy ra.
Thật may, sau 9 năm, họ đã tìm được nhau.
Thật may, sau 9 năm, họ vẫn còn yêu nhau.
Và thật may, họ đã nắm tay nhau đến suốt cuộc đời.
Cố Thiên Nhân, anh là một người rất tốt, đáng tiếc anh không phải là người đàn ông của Hiểu Nhiên. Con tim có lý lẽ riêng của có. Đáng tiếc không phải là anh!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]