Điều đáng sợ nhất là một ngày tỉnh dậy và nhận ra mình không có ai và không có điều gì để chờ đợi.
- Minh Nhật -
--------------------------------------------------
Khi đó, chúng tôi đang ở một trung tâm lữ hành, cố gắng bắt một chuyến xe lên Lào Cai. Có hai lựa chọn, một là khởi hành vào lúc chín rưỡi tối, hai là vào lúc mười rưỡi tối. Cả hai chuyến sẽ cùng đến Lào Cai vào khoảng bốn rưỡi sáng hôm sau. Đồng hồ đang chỉ tám giờ ba mươi, thoải mái cho các phương án. Điều đó cũng có nghĩa là tôi có hai lựa chọn: một là sẽ phải chờ hai tiếng đồng hồ tại đây, hai là sẽ phải dành thêm thời gian trên xe bus. Quyết định dễ dàng được đưa ra sau đó: tôi đi chuyến muộn hơn.
Trên chuyến xe sau đó, người bạn của tôi đã đưa ra một nhận định rằng tôi là người thích chờ đợi, ngay cả khi tôi chẳng có việc gì lý thú để làm trong lúc đó hơn là đọc một cuốn sách, trò chuyện phiếm hoặc ngắm nhìn thành phố trong ánh đèn đường vàng vọt.
Con người ghét chờ đợi, không phải bởi họ tiếc thời gian phải bỏ ra, mà bởi vì họ ghét cảm giác bị động, cảm giác lệ thuộc vào một điều gì đó hay một ai khác. Nhưng chẳng phải chúng ta vẫn luôn chờ đợi một điều gì đó sao?
Chờ đợi một lá thư.
Chờ đợi một bộ phim bom tấn sắp ra rạp, một cuốn sách hay của tác giả yêu thích.
Chờ đợi khi đầu bếp trong nhà hàng chuẩn bị đồ ăn cho những gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-roi-se-on-thoi/3016995/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.