Cô ngẩn người, gần như ngỡ ngàng khi nghe lời mẹ cô nói. Dẫu đã biết mẹ cô rất lo chuyện thành tích học tập của cô, lo cho tương lai của cô nhưng đến tận khi đã vào trong bệnh viện, dù mới một ngày trôi đi nhưng mẹ đã nhắc cô ba bốn lần, hỏi bác sĩ và nhờ lấy thuốc để cho cô xuất viện sớm. Cô biết, mẹ yêu thương cô nhưng thật sự...
Cô không chịu nổi nữa. Cô gần như ám ảnh khi nhớ lại những ngày vừa qua.
"Mẹ, mẹ cho con nghỉ thêm vài ngày được không ạ? Con..."
"Vài ngày?" - Mẹ cô cắt ngang lời cô nói, tỏ vẻ bất ngờ - "Vài ngày là mấy ngày? Nguyên hôm nay chưa đủ hả con? Con biết bỏ một buổi học mẹ tốn bao nhiêu tiền không mà con nói thế hả? Con..."
"Nhưng con mệt lắm rồi. Mẹ nghĩ cho cảm nhận của con chút được không?"
Đan Lê ngồi trên giường bệnh, tông giọng nói to hơn bình thường với hy vọng mẹ sẽ hiểu cho cô. Cô đã làm hết mức có thể, nhưng cô cũng là con người, cô cũng muốn được vui chơi, được cùng bạn bè nói chuyện. Nhớ lần đi tới nhà Khánh Thư, cô đã phải nài nỉ mẹ cô gần hai mươi phút qua điện thoại mẹ cô mới đồng ý, lần nghỉ một buổi học thêm vì bị ốm mẹ cô mắng cô hết cả buổi tối vì bỏ học. Mẹ luôn mong cô sẽ học phiên dịch viên, nhưng đó là ước mơ của mẹ cô, cô cũng có ước mơ của mình mà.
"Này!" - Có tiếng nói từ bên ngoài cửa cắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-ngay-ay/3723545/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.