Chương trước
Chương sau
Cô ngẩn người, gần như ngỡ ngàng khi nghe lời mẹ cô nói. Dẫu đã biết mẹ cô rất lo chuyện thành tích học tập của cô, lo cho tương lai của cô nhưng đến tận khi đã vào trong bệnh viện, dù mới một ngày trôi đi nhưng mẹ đã nhắc cô ba bốn lần, hỏi bác sĩ và nhờ lấy thuốc để cho cô xuất viện sớm. Cô biết, mẹ yêu thương cô nhưng thật sự...

Cô không chịu nổi nữa. Cô gần như ám ảnh khi nhớ lại những ngày vừa qua.

"Mẹ, mẹ cho con nghỉ thêm vài ngày được không ạ? Con..."

"Vài ngày?" - Mẹ cô cắt ngang lời cô nói, tỏ vẻ bất ngờ - "Vài ngày là mấy ngày? Nguyên hôm nay chưa đủ hả con? Con biết bỏ một buổi học mẹ tốn bao nhiêu tiền không mà con nói thế hả? Con..."

"Nhưng con mệt lắm rồi. Mẹ nghĩ cho cảm nhận của con chút được không?"

Đan Lê ngồi trên giường bệnh, tông giọng nói to hơn bình thường với hy vọng mẹ sẽ hiểu cho cô. Cô đã làm hết mức có thể, nhưng cô cũng là con người, cô cũng muốn được vui chơi, được cùng bạn bè nói chuyện. Nhớ lần đi tới nhà Khánh Thư, cô đã phải nài nỉ mẹ cô gần hai mươi phút qua điện thoại mẹ cô mới đồng ý, lần nghỉ một buổi học thêm vì bị ốm mẹ cô mắng cô hết cả buổi tối vì bỏ học. Mẹ luôn mong cô sẽ học phiên dịch viên, nhưng đó là ước mơ của mẹ cô, cô cũng có ước mơ của mình mà.

"Này!" - Có tiếng nói từ bên ngoài cửa cắt ngang - "Con học đến ngất đi em vẫn còn muốn bắt nó học à? Cái gì cũng có giới hạn thôi chứ?"

Mẹ Đan Lê bực bội nhìn chồng gắt gỏng trả lời:

"Em bắt nó học vì tương lai của nó, em cũng muốn tốt cho con bé mà? Em không hiểu nổi, anh cứ nói như thế là sao?"

"Em à, con đã quá sức rồi, nó cũng cần nghỉ ngơi. Em không thấy mỗi lần thi nó bỏ cả ăn để ôn à?"

"Em không.."

"Con bé đã cố lắm rồi em à! Bây giờ nó như thế em vẫn còn ép nó, để đến lúc nó không còn nữa mới vừa lòng em hay sao? Em nhìn đi, mới mấy hôm mà nó đã gầy rộc đi rồi, sức khỏe là quan trọng nhất, em hiểu không?"

Bố Đan Lê dường như đã canh cánh điều này từ lâu, nhưng vì mẹ cô quá cứng rắn, hơn nữa ông cũng không hay ở nhà nên không quan tâm kỹ được con gái. Bây giờ con ông nói mệt, muốn nghỉ ngơi, ông không thể nhắm mắt cho qua mãi được.

"Lần nào cãi nhau cũng vì việc này. Em có cách giáo dục của em, anh ở trên thành phố thì làm sao biết được hả?"

Bố cô thở dài bất lực nhìn vợ, lại vô tình đưa mắt nhìn ra cửa. Một cậu học sinh trạc tuổi con ông, ông đoán có lẽ là bạn học nên cũng không để ý kỹ nhưng cãi nhau trước mặt người ngoài thế này cũng không ổn. Nghĩ vậy ông nhìn vợ bảo:

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện."

Ông để vợ hậm hực ra trước rồi theo ra sau, trước khi đi nhìn cậu trai đứng ở cửa hơi ái ngại:

"Cháu cứ vào đi, xin lỗi cháu để cháu thấy nhà chú..."

"Dạ không sao, cháu vào thăm bạn chút thôi chú đừng để ý, cháu chào chú."

Nhận được cái gật đầu của bố Đan Lê, Tuấn Huy lễ phép chào lại rồi nhìn theo bước chân của bác trai ra ngoài. Đến khi cậu đưa mắt vào lại trong phòng, thấy Đan Lê đang ngồi bó gối gần như bất động trên giường bệnh, để cằm tựa lên đầu gối nhìn ra cửa sổ. Có lẽ cô chưa phát hiện cậu đã tới, đúng hơn là không có tâm trạng để tâm.

"Anh thôi đi, em có cách giáo dục của em, bao nhiêu năm nay vẫn vậy đấy thôi!"

"Em bình tĩnh, tỉnh táo lại đi. Tóm lại anh không đồng ý cho con bé xuất viện ngày mai, để Đan Lê nghỉ ngơi thêm vài ngày đi."

"Vài ngày? Vài ngày là đã bỏ lỡ bao nhiêu kiến thức học thêm rồi, anh không hiểu lời em nói à?"

Đan Lê để đầu cúi sâu hơn, cắn chặt môi dưới để tránh bật ra tiếng khóc. Cô không hiểu rốt cuộc tại sao mọi thứ lại diễn ra theo chiều hướng này, để rồi mỗi lần bố mẹ cô gặp nhau sao bao nhiêu ngày lại cãi nhau vài lần, lần nào cũng chủ yếu là chuyện của cô. Cô có cảm giác mình là gánh nặng, cũng dần thấy tình yêu thương của gia đình ngày càng thay đổi. Mọi thứ dường như đang chống lại cô, càng ngày càng thấy bất lực.

Cô không thích tiếng cãi nhau một chút nào, cô không thích sự ồn ào của chốn đông người, càng không thích chính mình. Sự ồn ào ấy như một làn sóng lớn bủa vây tâm trí cô, để mặc cô chìm ngập trong biển khơi vùng vẫy tuyệt vọng. Nghĩ tới đó, cô đưa mắt nhìn ra bức tường bên cạnh, tiếng cãi vã của bố mẹ vẫn còn ngoài kia chưa có dấu hiệu dừng lại. Cô cố gắng gạt ra những câu nói của bố mẹ nhưng không thành, từng câu đều tiến vào xâm lấn tâm trí cô, như có ma lực làm cô thấy tổn thương ghê gớm. Thứ tiếng ồn này, quá mức khó chịu.

Đang lúc mệt mỏi vì tiếng cãi vã, chợt những tiếng nói ấy ngày càng nhỏ dần. Cô cũng mau chóng nhận ra, hai bên tai mình truyền đến hơi ấm và có tiếng thở đều đặn, càng cảm nhận càng thấy quen thuộc. Cô ngẩng mặt lên nhìn, hơi hoảng hốt vì Tuấn Huy đứng ngay sau cô, đang lấy tay bịt tai cô lại như để cố gắng chặn tiếng bên ngoài truyền đến. Thấy cô tròn mắt nhìn mình, Tuấn Huy vẫn không có ý định thu tay về, hơi cười hỏi:

"Cậu muốn ra ngoài một chút không?"

Cô lau vội giọt nước mắt còn đọng ở khóe mi, nhìn ra bên ngoài rồi nhìn Tuấn Huy gật đầu.

Cả hai đi dạo cùng nhau quanh khuôn viên bệnh viện. Dù trời đã tối và có cảm giác hơi se lạnh nhưng nó cũng chẳng làm ảnh hưởng đến cả hai. Bởi, Đan Lê có câu chuyện riêng của cô ấy và nó vẫn chưa thể thoát khỏi tâm trí cô, còn Tuấn Huy vì thấy cô mải nghĩ nên không tiện mở lời, chỉ cùng nhau đi mà chẳng ai nói gì.

Đi bộ khoảng mười lăm phút, Tuấn Huy bảo cô ngồi đợi ở ghế băng còn cậu sẽ đi mua nước gì đó uống tạm. Đan Lê mỉm cười gật đầu, dù trông cô vẫn còn xanh xao lắm nhưng đã ổn hơn so với lúc nãy. Cô nhìn ra phía trước, tự hỏi không biết bây giờ bố mẹ cô còn cãi nhau nữa không, liệu mẹ cô đã hiểu cho cô chưa, liệu, mẹ cô có còn ám ảnh cái tên Quỳnh Thơ nữa không. Không rõ tại sao, có vẻ mẹ cô không thích bác Thơ, khi cãi nhau với bố bao giờ mẹ cũng nhắc đến cái tên đó với câu trách cứ là tại sao lại gán bác ấy lên người cô. Thật ra, cô thấy cái tên ấy rất đẹp, rất thơ mà?

"Cậu nghĩ gì mà nhìn trầm tư thế?"

"Vài chuyện thôi, cậu đi nhanh vậy?"

Huy đưa chai nước khoáng cho cô, vừa ngồi xuống vừa trả lời:

"Quầy bán nước ở gần đây mà, đi một tí là đến."

Đan Lê cầm chai nước bằng hai tay nhìn cậu ngồi xuống. Đến tận lúc này cô mới để ý phong cách của Tuấn Huy hôm nay. Cậu mặc áo phông trắng hơi rộng so với cơ thể và quần hộp màu đen cùng đôi giày trắng. Bảo sao nãy giờ cứ có mấy bạn nữ ở gần đây nhìn cậu.

Như thấy ánh nhìn của Đan Lê, cậu gãi đầu cười chữa ngượng:

"Cậu thông cảm nhé, tại tớ vừa đi chơi với nhóm bạn tớ về rồi ghé qua đây luôn không kịp thay đồ."

"Không sao, cậu qua thăm là tớ vui rồi."

Cậu làm sao mà biết được, được làm bạn với cậu là đặc ân lớn với cô đến nhường nào.

Cô để chai nước sang bên cạnh, ngồi ngay ngắn nhìn lên bầu trời lấp lánh vì sao. Bầu trời đêm nay đẹp thật, ước gì cô cũng được như vậy. Ước gì mọi áp lực sẽ tan biến hết và cô sẽ được tự do.

"Nếu như cậu có tâm sự gì, có thể kể cho tớ nghe."

Đan Lê quay sang nhìn Huy đang uống nốt ngụm nước, ngẩn người nhìn cậu. Cậu ấy biết cô có tâm sự sao?

"À, nếu cậu không muốn kể cũng không sao, mỗi nhà mỗi cảnh mà, tớ..."

"Cậu biết không, tớ luôn cảm thấy áp lực."

Tuấn Huy ngạc nhiên nhìn cô nhưng giây sau hoàn toàn hiểu lý do. Ban nãy dù chỉ nghe loáng thoáng cuộc cãi nhau nhưng cũng biết mẹ cô tạo áp lực cho cô rất lớn, một cô gái bé nhỏ rồi sẽ có lúc không chống đỡ được.

"Mẹ tớ luôn muốn tớ phải tài giỏi, xuất sắc nhất. Ngay từ khi còn nhỏ, mẹ đã cho tớ đi học đủ chỗ, từ những việc như đàn, múa cho đến học thêm không thiếu môn nào. Đến bây giờ, một ngày tớ phải học hai ba lớp cho một môn, về nhà cũng phải thức khuya làm bài tập. Tớ đã cố giải thích với mẹ nhưng... Dường như mẹ không hiểu tớ."

Cô nhìn vô định ra xa, chẳng để ý Tuấn Huy đang thể hiện ra cảm xúc gì, chậm rãi từng chữ kể tiếp:

"Mỗi lần đến dịp thi, dù lớn hay nhỏ mẹ luôn bảo tớ phải ôn cho thật tốt. Tớ còn không dám ăn cơm vì sợ tốn thời gian ôn, không có lấy một người bạn tốt để tâm sự. Đến khi kết quả không như ý, mẹ tớ luôn bảo tớ không biết cố gắng, không có chí cầu tiến nên thua cuộc, không xứng đáng làm con mẹ. Thế nên tớ muốn nghỉ ngơi một chút nhưng hình như khó khăn quá."

Tuấn Huy ngây người nhìn cô. Vậy hóa ra, cô phải vào bệnh viện vì lý do này à?

"Tớ thấy ghét bản thân. Tớ đã nghĩ, bây giờ tớ sẽ sống thật tốt, rồi sẽ rời đi vào năm hai mươi tuổi."

Đan Lê nói bằng tông giọng đều đều sau tất cả mọi việc, từ những việc nhỏ nhặt cho đến ý nghĩ muốn rời bỏ cuộc sống của cô. Có lẽ cô đã suy nghĩ đến nó từ rất lâu rồi mới có thể nói ra một cách thản nhiên như thế. Hiếm khi cô chịu nói chuyện tâm sự như hôm nay, vậy mà cuối cùng lại là chuyện khiến cô tổn thương.

Tuấn Huy cầm chai nước, nhìn cô. Sau cùng cậu nhìn ra xa, mở lời sau chuỗi im lặng nãy giờ:

"Đan Lê này, tớ nghĩ chúng ta có chút giống nhau. Tớ cũng đã từng muốn ra đi."

Đang lúc Đan Lê ngạc nhiên vì trông cậu vui vẻ như vậy tại sao lại có suy nghĩ đó, cậu trầm tư kể chuyện, giọng điệu nhàn nhạt nhớ lại thời đã qua:

"Năm tớ mười sáu tuổi, vào đúng năm tớ ăn chơi lêu lổng chẳng biết đến ai, mẹ tớ bỏ tớ đi. Cậu có hiểu cảm giác bình thường mẹ khuyên không được, rồi đến một ngày mẹ không thể khuyên nữa không? Thậm chí cả hôm mẹ mất tớ cũng không thể ở cạnh mẹ để nói câu xin lỗi vì còn đi chơi ở đâu đó ngoài đường. Lúc biết chuyện, tớ thật sự mong mình chết đi vì quá vô dụng, quá bất hiếu." Huy uống thêm ngụm nước, sắc mặc dần trở nên vui hơn, cậu nói tiếp, "Nhưng rồi mọi chuyện cũng qua đi, bố tớ và em tớ không bỏ rơi tớ, mẹ tớ trước khi mất cũng không trách mắng câu nào chỉ nhắn em tớ là khuyên tớ học hành tử tế. Tớ từng ghét tớ lắm nhưng bây giờ thì không. Ý tớ là, ta nên học cách chấp nhận mọi thứ và nhẹ nhàng với chính mình."

Cậu nói xong liền cười vui vẻ để lộ ra chiếc răng khểnh tinh nghịch. Đúng thật, bây giờ cậu ấy đã thay đổi theo hướng tốt hơn làm biết bao người ngưỡng mộ, trong đó có cả cô. Trước khi quen cậu, cô chỉ nghĩ cậu là chàng trai nghịch ngợm, hay chơi bời đây đó và không nghe lời. Sau này khi quen cậu, cô lại càng ngưỡng mộ cậu hơn. Cậu và Khánh Thư, đều không có gia đình trọn vẹn nhưng ai cũng mang trên mình khuôn mặt tươi tắn, đặc biệt là Tuấn Huy, cậu ấy có nụ cười rất đẹp. Cô tự hỏi, sao nụ cười của cậu có thể rạng rỡ bừng nắng đến vậy chứ?

Không để cô nghĩ ngợi thêm, cậu nói tiếp như đang tháo gỡ từng khúc mắc trong lòng cô:

"Năm hai mươi tuổi, lúc đó chúng ta đều còn rất trẻ, cũng còn nhiều hoài bão. Cậu đã sống trong cơ thể của cậu rất lâu nên cậu cũng đừng quên, từng tế bào trong cơ thể đều đang cố bảo vệ cậu. Nếu được, sau này tớ muốn gặp lại cậu vào năm hai mươi tuổi, rồi nghe cậu kể về mọi chuyện và nghe chính miệng cậu nói mọi thứ đã ổn hơn."

Cậu chăm chú nhìn cô đang ngơ ngác nhìn mình, sau cùng cậu nhìn lên nền trời:

"Tớ không rõ cậu đã phải chịu đựng những gì vì chỉ chính cậu mới hiểu được cậu nhưng cậu thử nghĩ xem, cậu đâu thể dành cả đời chỉ để buồn và xem lại mình đã trải qua điều gì kinh khủng. Mỗi khoảnh khắc trôi đi đã là lịch sử, chúng ta lại đang sống cho tương lai. Và mọi thứ, cậu đều nắm giữ..." - Cậu dùng ngón trỏ chỉ vào giữa lòng bàn tay đang để hờ của cô, đồng thời nói tiếp - "Trong này." _________________

P/s: Tôi đã up trễ, xin lỗi mọi người nhaaa

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.