Chờ Khánh Thư phải hơn mười lăm phút mới nghe tiếng cô mở cổng đi ra. Có lẽ vì đêm lạnh nên cô mặc chiếc áo khoác bông cũng không tính là quá dày và một quần ngủ cũng hình con gấu. Hình như cũng vì vội nên cô vẫn đang búi tóc lên cho gọn, còn hơi rối ở đằng sau, trên đỉnh đầu kẹp một chiếc kẹp tóc để đỡ vướng, chân thì xỏ vội đôi dép bông đi trong nhà.
Công nhận nhìn có hơi xuề xòa nhưng trong mắt cậu đáng yêu không thể tả. Cô trông vẫn dễ thương cực kỳ chỉ là lại mang theo khuôn mặt trừng mắt trợn mũi như thể vừa gặp lại kẻ thù truyền kiếp.
"Có việc gì? Nếu vẫn là vụ đó thì không có gì để nói đâu."
Cậu cá chắc Khánh Thư hoàn toàn biết việc cậu định nói vẫn là việc gì nhưng cô nói ra như vậy, tức là chặn đứng mọi suy nghĩ làm hòa của cậu và hoàn toàn không cho cậu một chút cơ hội nào.
"Mày ghét tao đến thế à? Mày không hề cho tao một chút thời gian để nói chuyện cho tử tế."
Khánh Thư đang khoanh tay nhìn xung quanh, nghe cậu nói liền quay lại, giương mắt nhìn cậu như nhìn một điều gì đó bất ngờ lắm. Cô không trả lời vội, một lúc sau mới đột ngột lên tiếng:
"Tao mới là người phải nói câu đó chứ? Nếu hôm đó tao không vô tình nghe được làm sao tao biết mày ghét tao đến thế, ghét đến muốn chuyển chỗ luôn cơ mà."
"Không, tao không phải..."
"Dù cho tao với mày có thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chung-ta-ngay-ay/3646549/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.